Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Tài Bạc Tỷ

Chương 20: Người Đàn Ông Đó Nghèo




“Không cần đưa, tự tôi về.” Cố Niệm Niệm ghét cái vẻ khư khư của người đàn ông này.

Ngày mai đi làm thủ tục kết hôn, anh nói vậy là chắc chắn mình sẽ gả!

“Tùy em.” Ôn Đình Vực lạnh lùng nói.

Cố Niệm Niệm mở cửa xe ra, nhảy xuống.

Câu nói vừa nãy của Ôn Đình Vực thật sự làm cô sợ, chí ít hôm nay cô không dám đi bán rượu nữa.

Cô đi về nhà. Sáng nay Ôn Đình Vực đã đồng ý chi năm mươi vạn, Chu Mỹ Ngọc vui gần chết, sau khi về chắc chắn sẽ không làm gì cả, cô chỉ cần về nhà nằm an vị suy nghĩ một chút.

Nhưng Cố Niệm Niệm không ngờ, lúc này trong nhà đã ầm ĩ đến lật troi,f

Thì ra sau khi Ôn Đình Vực đưa cô đi, Chu Mỹ Ngọc gọi điện cho Lưu Tư Ngữ: “Cô Lưu, thật lòng xin lỗi, Niệm Niệm nhà tôi phải lập gia đình, việc với cậu Luu xem như xong nhé.”

“Lấy chồng, cái tên cao cao kia sao?” Lưu Tư Ngữ cười lạnh.

Sau khi cô ta chụp được ảnh trêи con xe Mercedes thì đã cho người đi điều tra.

Gã đó tên là Hà Sách Sách, là bạn học đại học của Cố Niệm Niệm, gia cảnh nghèo khó, làm công cùng Cố Niệm Niệm ở xưởng trà kia.

Chu Mỹ Ngọc sửng sốt một lúc, nhớ lại người đàn ông buổi trưa đúng là có vẻ rất cao.

“Đúng thế, sao cô Lưu lại biết?”

“Kẻ sa cơ thất thế như thế mà bà cũng muốn gả con gái đi?”

Người sa cơ thất thế?

Chu Mỹ Ngọc nói: “Cậu ta là kẻ có tiền đó cô Liu, cậu ta đồng ý sẽ chi năm mươi vạn tiền cưới.”

“Năm mươi vạn, ha ha.” Lưu Tư Ngữ ở đầu kia cười rộ lên: “Bà biết tên đó là ai, tên gì không? Bảo cho bà năm mươi vạn là cho được à?”

Lưu Tư Ngữ vừa nói vậy, Chu Mỹ Ngọc bắt đầu hồi hộp.

Người đàn ông bạn sáng tên gì, làm việc ở đâu, đúng là bà ta không biết.

Nói sẽ đưa năm mươi vạn, có khi nào là lừa bà ta thì sao?

“Cô Lưu không biết, cậu ta ăn mặc có vẻ như người có tiền.” Tay Chu Mỹ Ngọc hơi run lên.

“Kẻ có tiền bà nhìn ra được sao? Bên ngoài thiếu gì người giả giàu, bà không biết à?”

Chu Mỹ Ngọc hãi hùng, khϊế͙p͙ vía,

“Hà Thu Thư là tên đàn ông mà con gái bà muốn gả. Tụ bà đến nhà máy trà điều tra thêm đi.” Nói xong, Lưu Tư Ngữ cúp điện thoại ngay.

Chu Mỹ Ngọc vội đến xưởng tà hỏi, nhanh chóng hỏi thăm được.

Hà Thư Thư, gia cảnh nghèo khó, làm công nhân thời vụ ở xưởng trà.

Người ở xưởng nói Hà Thu

Thư có quan hệ rất tốt với Cố Niệm Niệm, thêm lời Lưu Tư Ngữ nói, Chu Mỹ Ngọc nhận định người ban sáng là Hà Thư Thư.

Chu Mỹ Ngọc quay cuồng trời đất.

Uổng công Chu Mỹ Ngọc bà ta sống bao nhiêu năm, lại bị một thằng ranh dạo.

Thì ra là kẻ nghèo giả danh nhà giàu.

Chu Mỹ Ngọc về đến nhà, nhìn thấy Cố Niệm Niệm lại bắt đầu rủa xả: “Con đĩ nhà mày, dám gả cho một thằng nghèo, mày muốn chết phải không!”

Thì ra người đàn ông đó nghèo.

Cố Niệm Niệm hơi kinh ngạc. Thấy khí chất của anh, khí thế khi lái xe, không giống người nghèo.

Nhưng có nghèo hay không cũng không vấn đề gì, dù sao cô cũng nghèo,

“Không được gả cho nó, để tạo đưa mày đến nhà họ Lưu!” Chu Mỹ Ngọc hung hăng nói.

“Tôi sẽ không hầu thằng đần đó, với lại bà cũng đồng ý với anh ấy rồi!” Cố Niệm Niệm lạnh lùng nói.

“A Bân, trói nó vào phòng, tránh để nó tác quái.” Chu Mỹ Ngọc nói với Cố Bân đứng bên cạnh.

Không biết Cố Bận lấy đâu ra một sợi dây thừng lớn, muốn đi lên trói Cố Niệm Niệm lại.

Cố Niệm Niệm hoảng hốt.

Bố không ở đây, cái nhà này sẽ không có ai giúp cô. Chu Mỹ Ngọc và Cố Bân sẽ trói cô lại mất!