Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Tài Bạc Tỷ

Chương 17: Tôi Cưới Cô Ấy, Khoản Bồi Thường Này Có Được Không




Tập đoàn toàn cầu YS có một vị cao tầng bị viêm dạ dày, đã nhập viện rồi.

Ôn Đình vực rất thương kẻ dưới mình, nên sau khi xong việc liền đến ngay bệnh viện thăm.

Vị cao tầng này không sao cả, Ôn Đình Vực ở một lúc, định chào rồi đi.

Còn Cố Niệm Niệm thì đang bị Chu Mỹ Ngọc và Cố Bân đưa đến bệnh viện.

Cô liều mạng giãy dụa, nhưng sao thoát khỏi một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên được, cô vốn không phải đối thủ của họ.

Người luôn bủn xỉn như Chu Mỹ Ngọc lần này lại vô cùng hào phóng, đến bệnh viện tốt nhất để vá lại, dù sao không hy sinh con thì sao bắt được sói.

Lúc Cố Bân đi làm thủ tục, Cố Niệm Niệm nhân cơ hội trốn đi, nhưng vẫn bị Chu Mỹ Ngọc ngăn ở một góc trong cầu thang.

“Tôi nói cho bà biết, tôi sẽ không làm phẫu thuật chắp vả gì đó đâu!” Cố Niệm Niệm tuyệt vọng hét lớn.

“Con đĩ này, mày không đi cũng phải đi cho tao, nếu không thì lấy đâu ra tiền để mua nhà cho anh mày cưới vợ!” Chu Mỹ Ngọc dữ tợn nói.

Giọng nữ đột nhiên truyền đến khiến đôi lòng mày tuấn tú của Ôn Đình Vực nhíu lại.

Sao giọng nói này quen thuộc thế nhỉ?

Chắc là không trùng hợp vậy đâu, Ôn Đình Vực nghĩ.

Lại đụng phải cô ấy nữa, trêи đời này làm gì có sự việc trùng hợp đến vậy?

Sau khi đến bệnh viện, có rất nhiều ánh mắt hướng đến Ôn Đình Vực.

Dù sao vẻ ngoài của anh thu hút hơn rất nhiều so với những người đàn ông khác, cho nên sau khi rời khỏi phòng bệnh, Ôn Đình Vực cố tình đi thanh bộ.

Không ngờ Vừa đến đầu bậc thang đã nghe thấy tiếng hét lớn.

“Không đi cũng phải đi, chuyện này mày không có quyền quyết định!” Vẻ mặt Chu Mỹ Ngọc dữ tợn.

Bà ta vốn vừa cao lại vừa béo, như một ngọn núi sừng sững che Cố Niệm Niệm lại.

“Hôm qua đưa mày cho cậu Lưu, con đĩ nhà máy chạy tao còn chưa tính sổ, mày lại dám phá thân. Không phải hôm qua mày ngủ với thằng linh tinh nào rồi chứ?” Chu Mỹ Ngọc nổi giận đùng đùng, nói.

“Đúng thế!” Cố Niệm Niệm không hề yếu thế: “Tôi có ngủ với đàn ông linh tinh bậy bạ bên ngoài cũng không ngủ với thằng đàn nhà họ Lưu kia!”

“Ha ha.” Chu Mỹ Ngọc cười lạnh: “Mày không ngủ cũng phải ngủ, mày mất màng rồi thì ngoan ngoãn đi vá lại cho tao! Nói đi, thằng đó là ai?”

Chu Mỹ Ngọc vừa nảy ra một ý. Cố Niệm Niệm bị người khác phá thận, kiểu gì cũng phải dọa thằng đó một chút, chí ít phải lấy đủ tiền vá màng!

“Tôi sẽ không nói cho bà biết!”

“Mày có nói hay không?”

“Tôi không nói!”

“Con đĩ nhà mày!” Chu Mỹ Ngọc vừa định tát Cố Niệm Niệm một phát thì tay bà ta đột nhiên bị giữ chặt.

“Người phá thân cô ấy là tôi! Bà muốn tìm tôi sao?”

Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên.

Chu Mỹ Ngọc sủng sốt mất một lúc.

Người đàn ông trước mặt thân thể như ngọc, anh tuấn đến mức có thể khiến mọi phồn hoa trêи thế giới này đều ảm đạm phai mờ.

Ánh mắt anh sắc lạnh, mang một khí thế vương giả, khiến người khác không khói thầm sợ hãi.

Như làn sương lạnh lẽo âm thầm bao phủ khiến người khác rét run cả người.

Chu Mỹ Ngọc lạnh cả lưng.

Dù cho có là người ghê gớm như bà ta, lúc này cũng sợ đến mức không dám khóc một tiếng.

Chu Mỹ Ngọc rúm người lại, rụt tay về: “Cậu chà đạp con gái nhà tôi thì phải bồi thường.”

Mặt Ôn Đình Vực không chút biểu cảm: “Tôi cưới cô ấy, khoản bồi thường này được chứ?”

Cả người Cố Niệm Niệm đều ngẩn cả ra.

Cô còn chưa kịp lấy lại tinh thần vì người đàn ông này đột nhiên xuấ hiện thì nghe thấy anh nói muốn cưới cô?

Sao lại thế?

Mới sáng nay người đàn ông này không phải còn nói rằng sẽ không kết hôn với mình, sao mới chớp mắt đây đã muốn lấy mình rồi?

Cố Niệm Niệm mơ hồ.

Chu Mỹ Ngọc cũng ngờ cả ra, nhưng con mắt tinh rảnh của bà ta nhanh chóng đảo một cái.

Một ý nghĩ to gan nhanh chóng hiện lên.