"Hạ Bạch! ! ! ! Mẹ nó, đời này tôi chưa từng thấy qua cô gái nào ngu
xuẩn như vậy ! ! Em tự đâm đầu vào chỗ chết có phải không! ! !"
Đã mười mấy năm anh không có nóng nảy lớn tiếng như vậy đối một người nào.
Bởi vì không có người nào đáng giá để Hoắc Lôi Đình anh tức giận!
Âm thanh tức giận vang vọng trong phòng, Hoắc Lôi Đình kìm nén đến đỏ bừng cả khuôn mặt, trên trán nổi gân xanh.
Toàn thân Hạ Bạch run rẩy, hoàn toàn không biết anh đang rống cái gì, trong đầu chỉ có một từ: cô được cứu. . . . . .
Lồng ngực Hoắc Lôi Đình không ngừng phập phòng, cô gái ngu xuẩn này có biết mới vừa rồi rất nguy hiểm hay không?
Sơ ý một chút, nhất định hai người bọn họ đều sẽ chết! !
Mới vừa rồi anh thật hối hận, sao lại nhào tới cứu cô gái ngu xuẩn đáng chết này.
Nhất định là buổi trưa chưa ăn no, não chập mạch!
"Ô ô ô. . . . . ." Hạ Bạch lại ô ô ô khóc lên, thân thể nhỏ gầy bất lực co ro.
Lần thứ nhất Hoắc Lôi Đình nhìn thấy cô khóc.
Buổi chiều đầu tiên, cô đau đến cắn nát đôi môi, lại sửng sốt không có khóc.
Đêm khuya anh tóm cô OO lại XX, cô không có khóc.
Nhưng bây giờ cô khóc, thì ra cô còn biết khóc à?
Thật là kỳ tích a kỳ tích!
Vốn có thể nhìn thấy cô chịu thua, anh tuyệt đối sẽ đốt pháo ăn mừng.
Nhưng bây giờ, tại sao. . . . . . anh vô cùng khó chịu,
"Đừng khóc! !" Lòng anh phiền loạn, tức giận hống to, "Em còn có mặt mũi khóc hả? Tôi cho em biết, Hạ Bạch, lần sau muốn chết tự mình đi chết,
đừng kéo tôi!" (rốt cuộc là ai kéo ai? )
Hạ Bạch bụm mặt, cô không muốn để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy dáng vẻ cô khóc!
"Tôi biết rồi. . . . . ." Cô nói, "Thật xin lỗi. . . . . ."
Cô nói xin lỗi!
Hoắc Lôi Đình lập tức sửng sốt, trong miệng của cô lại có thể nghe ba chữ này sao! ?
Thật sự là. . . . . . Không thể tưởng tượng nổi!
Cho tới bây giờ cô đều quật cường cứng rắn như vậy, ngay cả khi cào cấu anh bị thương cũng không có nói xin lỗi.
Anh bóp bóp nắm tay, đưa tay kéo hai cánh tay của cô, "Khóc nữa ném em ra ngoài!"
Hạ Bạch khóc đến một nửa, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn màu hồng, đôi mắt to trong suốt như nước, còn vương nước mắt.
Sợi tóc lung tung bị nước mắt dính vào thái dương, bộ dáng như vậy nhìn vô cùng uất ức, giống như một đứa bé bị mẹ khiển trách.
Bụng vọt lên một ngọn lửa, trong nháy mắt đốt cháy thân thể anh.
Anh nuốt một ngụm nước bọt, một bộ vị trong thân thể căng cứng đến đau đớn, anh hung hăng hít một hơi.
Hạ Bạch nghẹn ngào nói, "Tôi đã nói thật xin lỗi rồi, anh còn muốn thế nào. . . . . ."
Đáng chết! !
Đôi môi mềm mại của cô, bởi vì khóc thút thít, âm thanh dịu dàng ngọt
ngào, mang theo giọng mũi, truyền vào lỗ tai của anh không sót chút nào.
Trong nháy mắt, hai mắt của anh nổi lên sắc đỏ mông lung, tay siết hai tay của cô bắt đầu trở nên càng lúc càng chặt. . . . . .
"Ưmh. . . . . . đau. . . . . ." Cô cắn môi dưới, kêu nhỏ một tiếng.
"Shit!" Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, nhanh như hổ đói vồ mồi, đè cô ngã xuống trên mặt thảm.
Đôi môi mỏng lạnh lẽo của anh đặt lên môi nhỏ của cô, nhiều lần mút vào trằn trọc, nghiền ép cướp lấy. . . . . .
"Ưmh! ! ! Anh. . . . . ." Cô mới vừa bình phục hơi thở, lại bị anh hôn làm cho đầu óc choáng váng.
Anh chưa hôn bất kỳ cô gái nào, bởi vì anh cảm thấy bẩn!
Có thể nói từ lúc phá thân đến bây giờ, nụ hôn đầu của anh vẫn còn nguyên vẹn.
Vậy mà hôm nay, lại hôn cô bé thối không biết chết sống này!
Không, thật ra vừa rồi ở phòng ăn, lúc anh đút thịt bò cho cô cũng đã vô tình hôn cô.
Mùi vị đó ngọt ngào đến tận xương. . . . . .
Cái lưỡi linh hoạt ở trong cái miệng nhỏ của cô không ngừng càn quét,
xâm lược, một chút không khí cũng không chịu để lại cho cô.
Hạ Bạch hít thở không thông, liều mạng vỗ vào bờ vai của anh.
Nhưng vỗ một lúc lâu, phát hiện anh lồng ngực cứng rắn dọa người, mà tay của cô bị đau.