Hoắc Lôi Đình chết lặng, "Mặc quần áo này không được, xem ra một chút nữa phải đi mua cho em mấy bộ có thể nhìn."
Cô chợt đứng lên, quay người bỏ chạy về phía cửa.
Kéo cửa ra, lại bị hai vệ sĩ hung ác ngăn cản.
Sững sờ, trong nháy mắt cửa bị đóng lại.
Anh thản nhiên nhận lấy rượu đỏ người bồi bàn đưa tới, "Em biết rõ ràng không thể quay về."
Đúng vậy a, cô căn bản chạy không thoát, tính thế nào cô cũng đấu không lại anh.
Cô đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, trong phổi cuồn cuộn một đám lửa, hận không được lấy ra ném cho anh chết cháy!
Nếu trốn không thoát, vậy thì ăn cho chết anh!
Thay đổi phương châm chiến lược, cô đã nắm thực đơn nhìn thấy món đắt tiền.
Hừ, ăn không hết cô mang về cho mèo hoang ăn, tóm lại, cô muốn ăn nghèo tên khốn kiếp này!
Anh cười như không cười nhìn cô, càng ngày càng cảm thấy cô bé này thật rất thú vị, đáng giá đùa bỡn một phen.
Thức ăn lên bàn, anh khoan thai ăn món ăn của mình.
Hạ Bạch cũng cầm dao nĩa lên, bắt đầu ăn.
Cô không phải loại cô gái ngu ngốc không biết dùng dao nĩa, từ nhỏ sinh
ra trong hoàn cảnh sung túc, được nghiêm khắc giáo dục tốt đẹp.
Chỉ bởi vì sau này xảy ra biến cố, mới bị bức ép biến thành bộ dáng bây giờ.
Nếu như không phải lần đó ngoài ý muốn, bây giờ vẫn là tiểu thư nhà họ Hạ, nhàn nhã yên ổn trải qua cuộc sống thuộc về mình.
"Mùi vị như thế nào?" Anh hỏi.
"Cũng tạm được." Cô cầm một tôm hùm Nam Cực thật to đưa vào trong miệng, hương vị tươi ngon ngọt mềm.
Lại uống một hớp rượu nho lâu năm, ưmh. . . . . . Khó uống!
Cô luôn luôn ghét rượu, nhưng anh đang uống, cô không muốn nhận thua.
Chỉ là cô không biết, bình rượu này giá cao nhất.
Đủ cho cô gái bình dân như cô sống cả đời không lo.
Anh cười cười, "Vậy tới nếm thử của tôi một chút."
Anh chỉ chỉ thịt bò bít tết trong đĩa của mình, ba phần chín, máu đỏ máu đỏ một khối, phía trên còn hiện ra tia máu!
Nhất thời cô cảm thấy muốn nôn mửa, trong nháy mắt không có tâm tình ăn cơm.
"Anh là cầm thú sao? Ăn loại vật này! !" Cô ôm ngực tránh để mình phun ra.
"Tới đây nếm thử một chút." Anh cũng không thương lượng với cô, trực tiếp ra lệnh.
Vậy mà bộ dáng cô không ăn, nhất định không qua.
Tốt, em không muốn tới? Tôi tới!
Anh nhét vào trong miệng một khối thịt bò bít tết còn máu, đứng dậy đi qua, nắm được cái ót của cô kéo lui về phía sau.
"Ưmh. . . . . ." Cô bị buộc ngẩng đầu lên, Hoắc Lôi Đình nhân cơ hội
chận lại miệng của cô, đem khối thịt bò đút vào trong miệng của cô.
Ưmh . . . . . . miệng cô bé này rất ngọt . . . . . .
"Anh khốn kiếp! !" Cô tức giận muốn đứng dậy, nằm ở trên bàn nôn ọe!
Nhưng mới vừa giãy giụa quá gấp, khối thịt kia đã nuốt xuống.
Trong miệng tất cả đều là mùi máu tanh, trong dạ dày dâng lên buồn nôn.
Anh ngồi trở lại trên ghế, chậm rãi nói, "Em phải làm quen tôi thích ăn cái gì, Hả?"
Cô cắn răng hung hăng nhìn anh "Thật ra anh không cần dùng cái này làm
khó một người hèn mọn như tôi đây, anh càng như vậy, đã nói lên anh yêu
tôi."
"Dã tâm của em không nhỏ?"
"Đúng vậy, tôi là kẻ nguy hiểm, ngộ nhỡ về sau leo lên chiếc ghế bà Hoắc, phá hủy sản nghiệp nhà anh, thì làm thế nào?"
"Cho nên?"
"Nhanh chóng đạp tôi ra ngoài đi, nếu không anh xong rồi!" Cô hung hăng đâm cái đĩa.
"Chờ tôi chơi đã rồi nói cũng không muộn." Anh ăn hết một ngụm thịt bò
bít tết cuối cùng, giương mắt, "Tốt nhất em nhớ kỹ, Hạ Bạch, tất cả cô
gái Hoắc Lôi Đình tôi chơi qua, ngoại trừ tiền, cái gì cũng không chiếm
được, cho nên muốn cùng tôi kết hôn, em vẫn có thể nằm mơ."
Phi!
Người nào nằm mơ muốn kết hôn với anh?