Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 976




Chương 976

Ý cười trên khóe miệng Henry biến mất, đứng thẳng dậy nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi không nhìn thấy chút thành ý hợp tác nào từ Thịnh tiểu thư cả, Thịnh tiểu thư cảm thấy chuyện hợp tác giữa chúng ta có cũng được mà không có cũng không sao hay là không coi trọng tôi?”

Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn lạnh xuống, cô rất phản cảm với loại người càn quấy này nên cũng không tính chịu đựng: “Thực xin lỗi, nếu ngài Henry khăng khăng nghĩ như vậy thì tôi cũng hết cách, tôi không thoải mái nên xin lỗi không tiếp được.”

“Chớ đi!” Henry nghe Thịnh Hoàn Hoàn muốn đi thì lập tức chặn trước mặt cô: “Nếu cô không muốn khiêu vũ thì chúng ta ngồi xuống tâm sự đi, tôi là người thích đua xe, có chút vấn đề muốn xin cô chỉ giáo.”

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn không có tâm tình dây dưa với Henry: “Hôm nào đi!”

Nói xong, cô đi vòng qua bên cạnh Henry, ai ngờ Henry lại nắm lấy tay cô từ phía sau, tay còn lại đặt lên cái cây phía sau cô: “Thịnh tiểu thư, có người nói với cô là đàn ông càng có dục vọng chinh phục phụ nữ không nghe lời không?”

Henry nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trước mắt mà tâm tình không ngừng phập phồng.

Không ngờ khi đến gần nhìn thì người phụ nữ này càng mê người, gương mặt đôi môi đỏ và làn da tinh tế tuyết trắng đó làm anh ta không khỏi nghĩ đến hai thành ngữ: Óng ánh long lanh, thổi qua là rách.

Da trên mặt còn như vậy thì nơi bị quần áo che khuất sẽ thế nào nữa?

Thịnh Hoàn Hoàn vươn một tay che trước ngực, sắc mặt triệt để lạnh xuống, đôi mắt xinh đẹp trở nên sắc bén: “Nơi này là Hải Thành, mong rằng ngài Henry tự trọng.”

Ánh mắt Henry dời xuống từ trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn, đột nhiên rất muốn lột quần áo trên người cô để xem nhìn thử phong cảnh bên trong mê người đến cỡ nào: “Thịnh tiểu thư đừng hù dọa tôi, không phải Hải Thành các người có câu nói là ‘Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu’ sao?”

Ánh mắt của Henry làm Thịnh Hoàn Hoàn lại cảm thấy buồn nôn, khi tay anh ta sắp đụng vào mặt cô thì ánh mắt cô phát lạnh, chiếc chân dài nhấc lên đập vào dưới hông anh ta: “Đi chết đi!”

Nhưng Henry như sớm đoán được cô sẽ có động tác này nên lập tức thu tay lại bắt lấy chân cô, tham lam hưởng thụ xúc cảm tinh tế trong bàn tay: “Tính tình của Thịnh tiểu thư thật nóng nảy, để người khách đến từ phương xa là tôi dạy cho cô cách đón chào khách thế nào nhé.”

Nói xong anhh ta cúi đầu xuống hôn lên môi Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn bị nắm lấy một tay, tay còn lại đặt trước ngực, chân lại bị bắt lấy nên nhất thời không thể tránh thoát.

Hơn nữa Henry có vẻ không đơn giản, sức lực lớn đến lạ kỳ.

Nhìn ngũ quan của Henry phóng đại vô hạn trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy tuyệt vọng, cảm giác buồn nôn trong dạ dày càng mãnh liệt.

Nhưng gương mặt của Henry đột nhiên ngừng lại, tiếp đó một cái bóng hiện lên rồi toàn thân cô chợt nhẹ nhàng đi, bên tai truyền đến một tiếng kêu đau.

Là Lăng Tiêu!

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía người tới, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Henry ăn một đấm của Lăng Tiêu mà liên tục lui về phía sau mấy bước, còn chưa đứng vững thì phần bụng lại ăn một cú đá, trực tiếp đạp anh ta ngã xuống đất.

“Con mẹ nó mày muốn chết.” Henry giận dữ, cũng mặc kệ đối phương là ai mà giơ nắm đấm lên phản kích.

Tốc độ của Henry nhanh như một con báo săn, Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến sức lực cực mạnh của anh ta thì lo lắng hô về hướng Lăng Tiêu: “Cẩn thận.”