Chương 896
Sau khi tiễn lão thái thái đi, Lăng Tiêu thu được video nhảy múa của Đường Hoàn Hoàn và Triệu Giai Ca do Đường Dật gửi đến.
Đường Dật trêu chọc: “Đêm dài đăng đẳng, chỉ có rượu ngon và mỹ nữ là giải được cơn sầu! Đáng thương con cún độc thân này chỉ có rượu ngon, thật là hư không tịch mịch, Lăng gia… Chúng tôi cùng đi tán gái đi?”
Lăng Tiêu: “Cút.”
Đường Dật: “Anh và Thịnh Hoàn Hoàn chia tay lâu rồi, chẳng lẽ không… Hừm?”
Lăng Tiêu: “Cút.”
Đường Dật: “Không đi thật à? Được rồi, tôi đi một mình.”
Không biết có phải do Đường Dật nói với hắn những lời đáng chết này, hay là nhìn video Thịnh Hoàn Hoàn nhảy múa mấy lần, hoặc là thật sự lâu quá không gần phụ nữ, đêm nay Lăng Tiêu mộng tinh.
Nữ chính là Thịnh Hoàn Hoàn yêu kiều xinh đẹp!
Nửa đêm bừng tỉnh, mặt Lăng Tiêu đặc biệt đen!
Hắn đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa, sau khi đi ra điện thoại liên tục reo lên vài tiếng, mở màn hình ra thì mặt của Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện ngay trước mắt.
Mấy tấm hình này làm sắc mặt Lăng Tiêu trở nên càng đen càng lạnh, giống như bị lớp băng ngàn năm không tan bao trùm.
Trong ảnh, Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn đang hôn môi trên xe. Lần này không phải lợi dụng góc chụp.
Môi họ rõ ràng dán sát vào nhau, thậm chí Thịnh Hoàn Hoàn còn vòng tay qua cổ Đường Nguyên Minh, như đang nhiệt tình đáp lại.
Diệp Sâm gửi xong mấy tấm hình này, đợi hồi lâu vẫn không thấy Lăng Tiêu trả lời, ngón tay thon dài lại mở màn hình ra, soạn tin nhắn rồi gửi đi.
Diệp Sâm: “Xem ra Đường Nguyên Minh nhất định phải có được Thịnh Hoàn Hoàn!”
Diệp Sâm biết Lăng Tiêu nhìn thấy, người như họ xưa nay mở máy 24 giờ, ngủ cũng không sâu, có chút động tĩnh thì lập tức tỉnh táo lại.
Rất nhanh, Diệp Sâm đã nhận được câu trả lời của Lăng Tiêu: “Ảnh từ đâu ra?”
Diệp Sâm: “Trên Weibo ấy, anh có thể lên đó xem.”
Lăng Tiêu nhìn câu trả lời của Diệp Sâm, đầu ngón tay tạm dừng trên màn hình, một lát sau đã ném điện thoại qua một bên rồi lấy máy sấy ra lặp lại chuyện mỗi ngày đều làm.
Nhưng trong đầu hắn lại tràn đầy hình ảnh Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh hôn hít nồng nhiệt, đốt ngón tay càng siết càng chặt, bàn tay nắm lấy máy sấy đã trắng bệch.
Trước sau hắn vẫn không đăng nhập Weibo, mãi đến khi nằm xuống giường, đối mặt với bóng tối vô tận, lại không cảm thấy buồn ngủ.
Hình ảnh đó cứ quanh quẩn trong đầu, trước sau không thể tiêu tan.
….
Sáng sớm, Thịnh Hoàn Hoàn thức giấc trong một căn phòng xa lạ, lập tức ngồi bật dậy, khủng hoảng bất an nhìn bốn phía, sau đó xốc chăn lên.
Cũng may dưới lớp chăn, quần áo trên người cô vẫn còn nguyên vẹn.
Đây là nơi nào?
Cô nhớ tối hôm qua là Đường Nguyên Minh chở cô về nhà, cô choáng quá nên ngủ quên mất, sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Thịnh Hoàn Hoàn đỡ cái đầu hơi đau, đi chân trần xuống giường, mở cửa nhìn ra bên ngoài rồi đi ra.
Đây là một bộ chung cư trên tầng cao nhất, rất lớn cũng rất xa hoa, có thể nhìn xuống hơn phân nửa Hải Thành.
Thịnh Hoàn Hoàn bước lên tấm thảm đắt tiền, lần theo âm thanh đi tới phòng bếp, thấy được Đường Nguyên Minh có cột một cái tạp dề bên hông, đang vụng về bận rộn trong bếp.
Nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân của Đường Nguyên Minh, Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn cười, thì ra vết thương và bọt nước trên tay anh xuất hiện do nguyên nhân này?
“Cần hỗ trợ không?”
Đường Nguyên Minh quay đầu lại liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn đi chân trần đứng ngoài phòng bếp, anh nhìn nhìn phòng bếp hỗn độn rồi cau mày lại: “Em đi mang giày vào, rất nhanh sẽ xong thôi.”
Nhìn dáng vẻ thấy chết không sờn của Đường Nguyên Minh, Thịnh Hoàn Hoàn hoài nghi bữa sáng anh làm ra thật sự có thể ăn không?
Nhưng cô vẫn trở về phòng mang giày rồi đi vào phòng tắm, lại nhìn thấy trên bồn rửa mặt có sẵn cái bàn chải được nặn kem đánh răng và một ly nước đầy.