Chương 724
Mặt Lam Nhan lại trắng thêm vài phần, cô ta giật giật thân thể căng thẳng, nhặt giấy trên đất lên. Như Lam Nhan đã liệu trước, tờ giấy này là “Thư khai tội” của Ôn Bích.
Nhìn phần “Thư khai tội” này, Lam Nhan lộ ra vẻ mặt khó tin, cảm xúc rất kích động: “Không, Ôn Bích đang nói dối, em chưa từng sai khiến cô ta làm những việc này, cô ta vu oan em, A Tiêu…”
“Đừng để tôi nghe thấy cô kêu tên tôi nữa.”
Đây là lần thứ hai Lăng Tiêu cảnh cáo, không có lần thứ ba.
“A…”
Lam Nhan vừa mở miệng đã bị một ánh mắt như tên bắn cố định, làm cô ta trực tiếp nuốt lời bên miệng xuống, cô biết sự dung túng của Lăng Tiêu đối với mình đã đến cực hạn. Lam Nhan biết Lăng Tiêu chán ghét cái gì, cho nên cô nhất định phải phủi sạch chuyện của Ôn Bích.
Sau mấy hô hấp, Lam Nhan bình tĩnh hơn rất nhiều: “Lăng thiếu, em chưa từng làm những chuyện ghi trên tờ giấy này, em biết vì sao Ôn Bích muốn hãm hại em, bởi vì mấy ngày trước cô ta tìm em muốn vay tiền trả nợ cờ bạc cho chồng mình, bị em từ chối nên chồng cô ta bị người ta đánh một trận, hiện tại họ có nhà mà không dám về…”
Lăng Tiêu nhắm mắt lại, ngón tay thon dài gõ từng cái bên mép bàn.
Bạch quản gia đưa mắt ra hiệu cho vệ sĩ, vệ sĩ đột nhiên tiến lên, nhấc chân đá vào đùi Lam Nhan rồi ấn cô ta quỳ xuống đất.
Lam Nhan còn muốn nói gì đó thì đột nhiên lại bị người ta dùng lực đá vào cẳng chân, cô ta mềm nhũn quỳ xuống, tiếp theo cả người bị đè lại.
“Anh làm gì vậy, buông tôi ra.” Lam Nhan giãy giụa vài cái không có kết quả, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tất cả những gì em vừa nói đều là thật, không tin anh có thể đi điều tra, em và Thịnh Hoàn Hoàn không thù không oán, vì sao em lại hại cô ta?”
Lăng Tiêu không mở mắt, đầu ngón tay vẫn gõ từng cái lên mặt bàn.
Bạch quản gia nhìn đồng hồ thạch anh, vô tình nhắc nhở Lam Nhan: “Lam tiểu thư, cô còn hai phút, nếu cô không nói thật thì sẽ xuống tầng hầm gặp mặt Ôn Bích.”
“Tầng hầm?” Thân thể Lam Nhan căng chặt, tiếp theo bắt đầu run rẩy, cô ta sợ hãi nhìn về phía Bạch quản gia, gian nan mở miệng: “Ôn… Ôn Bích xảy ra chuyện gì?”
Bạch quản gia trầm mặc, sau đó nhướng mày: “Cô còn một phút.”
Bạch quản gia dứt lời, tiếng kim giây chuyển động bỗng không ngừng phóng đại bên tai Lam Nhan, trừ cái đó ra, cô ta không còn nghe thấy âm thanh nào nữa.
Cô ta nhìn Bạch quản gia mang vẻ mặt lạnh nhạt, lại nhìn Lăng Tiêu trước sau vẫn nhắm mắt, trên trán không ngừng đổ mồ hơi.
Làm sao bây giờ, cô nên nói thật hay là thề thốt phủ nhận?
Nếu phủ nhận thì Lăng Tiêu có tra tấn cô không? Nhưng nếu cô nói thật, Lăng Tiêu sẽ trừng phạt cô như thế nào?
Hình ảnh lúc trước Thịnh Hoàn Hoàn bị đuổi ra còn rõ ràng trước mắt, nếu cô ta nói thật thì Lăng Tiêu sẽ không chút do dự đuổi cô khỏi Lăng Phủ, tài nguyên trên tay cô sẽ bị lấy đi hết.
Không, cô tuyệt đối không thể nói ra.
Cô là mẹ ruột của Thiên Vũ, Lăng Tiêu đã hứa với An Niên sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con cô, Lăng Tiêu tuyệt đối không đối đãi với cô như với Ôn Bích đâu.
“Ôn tiểu thư, đã đến giờ.” Ngay vào lúc Lam Nhan giằng xé trong lòng, giọng nói lạnh nhạt của Bạch quản gia đã vang lên.