Chương 664
Nhiều người ồn ào như thế làm đầu hắn phát đau.
Bạch quản gia thấp giọng cười nói: “Lão thái thái nói, không thể bỏ qua lễ nghi gia tộc, bằng không người hầu sẽ mất quy tắc.”
“Nếu là ý của bà nội thì tuỳ bà đi!”
Lão thái thái đã lớn tuổi, tính tình lại không chịu ngồi yên.
Lăng Tiêu ném áo khoác cho Bạch quản gia, đôi chân thon dài đi vào trong phủ, vừa tháo nút tay áo, vừa hỏi tình hình trong nhà.
Bạch quản gia theo sát phía sau Lăng Tiêu: “Lão thái thái đã bận rộn cả ngày để bố trí phòng cho tiểu thư, tiểu thư thì rất yên tĩnh, nhưng lại thật vui mừng, có điều…”
Lăng Tiêu dừng bước, quay đầu lại nhìn ông.
Tiếp theo Bạch quản gia nói hết lời: “Nhưng phu nhân đã biết chuyện của tiểu thư, đã tới một ngày, nhìn dáng vẻ thì mấy ngày nay cũng muốn ở lại trong phủ.”
An Lan…
Vẻ mặt Lăng Tiêu có chút phức tạp, sau đó khôi phục lạnh nhạt: “Đã biết.”
Đến gần phòng khách to lớn, Lăng Tiêu liếc một cái liền thấy được mấy người phụ nữ ngồi trên sô pha, An Lan ngồi bên cạnh Tích Nhi, cẩn thận chải tóc cho cô, hai mắt rươm rướm nước mắt, trên người còn tỏa ra hào quang tình thương của mẹ.
Lăng Tiêu cảm thấy rất buồn cười, từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ cảm nhận được chút tình thương của mẹ nào trên người bà. Hiện giờ thấy An Lan dùng dáng vẻ này chăm sóc Tích Nhi, Lăng Tiêu chỉ cảm thấy rất dối trá.
“Tiêu Nhi, rốt cuộc con cũng trở lại.”
Lăng lão thái thái phát hiện Lăng Tiêu đầu tiên, quan tâm mà đi tới chỗ hắn: “Sao bây giờ mới trở về, nhất định đói lả rồi, bà nội bảo phòng bếp làm vài món con thích ăn, mau đi rửa tay đi!”
Nhìn xem, đây mới là sự quan tâm của người nhà, An Lan còn không nói ra được tên một món ăn hắn thích!
“Con trai, con đã trở lại.”
Nghe thấy giọng nói của An Lan, bước chân Lăng Tiêu không tạm lấy một giây.
An Lan nhìn bóng dáng của Lăng Tiêu, đáy mắt xẹt qua một tia bi thương, miệng lại cười nói: “Đứa nhỏ này, vẫn không lễ phép như thế.”
Cuối cùng Lăng Tiêu cũng ngồi xuống, vừa ngồi liền nghe thấy An Lan dùng giọng điệu như hiến vật quý mà gọi tên hắn: “Tiêu Nhi, con thấy em gái trông có giống con không.”
An Lan và Tích Nhi ngồi ở đối diện Lăng Tiêu, mà bên cạnh Lăng Tiêu lần lượt là Lăng Thiên Vũ và Lăng lão thái thái.
Lăng lão thái thái cũng vui mừng nói: “Hai anh em tụi nó thật sự rất giống nhau, chờ Tích Nhi của chúng ta trị mặt xong thì nhất định là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.”
Lúc này lão thái thái còn không biết tối hôm qua Lăng Hoa Thanh trúng đạn, bà vẫn đắm chìm trong niềm vui nhận cháu gái, mặt rất hồng hào, khí sắc rất tốt.
Lăng Tiêu nhìn vào gương mặt to bằng bàn tay của Tích Nhi, mái tóc dài đến thắt lưng của cô được An Lan cột lên, gương mặt tinh xảo lại không lành lặn lộ ra.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện Tích Nhi có ngũ quan rất xinh đẹp, đặc biệt là hai mắt, sạch sẽ trong trẻo như có thể gột rửa linh hồn con người.