Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 639




Chương 639

Thịnh Hoàn Hoàn không nói gì cả, chỉ lui về phía sau hai bước, duy trì khoảng cách với anh.

Mộ Tư nhìn hành động của cô thì ngực quặn đau từng cơn, cô cố tình xa cách còn làm anh khó chịu hơn cô mắng anh, đánh anh.

Mộ Tư ép mình dời mắt khỏi gương mặt cô, nhặt cây súng trên mặt đất lên rồi bước từng bước một đi đến trước mặt Mộ Thành Chu, tấm lưng thẳng tắp đột nhiên cong lại rồi ngồi xổm trước mặt ông ta: “Biết vì sao mình thua không?”

Mộ Thành Chu âm trầm cười lạnh: “Tao còn chưa thua.”

“Ông còn chờ người bên ngoài đến cứu mình?” Mộ Tư cười cười: “Chẳng lẽ ông không cảm thấy kỳ quái, vừa rồi các người kêu lớn tiếng như vậy mà vì sao đến bây giờ người bên ngoài vẫn không tới cứu, chẳng lẽ chúng không nghe thấy?”

“Chẳng lẽ mày dẫn người đến?” Mộ Thành Chu khó tin, sau đó lập tức phủ định khả năng này: “Không có khả năng, cả ngọn núi đều bị tụi tao giám thị, nếu mày dẫn người đến thì người bên ngoài không có khả năng không biết.”

Ngọn núi này không lớn, theo dõi cũng tiện. Sở dĩ Mộ Thành Chu tự tin như thế là vì tất cả đã được sắp xếp rất thỏa đáng, hơn nữa người bên ngoài không có khả năng phản bội ông ta.

“Tôi thật sự dẫn người đến.”

Mộ Tư lấy một cái khăn sạch sẽ ra, phất phất bụi bặm trên tay áo, mãi đến khi không nhiễm một hạt bụi mới nói với Mộ Thành Chu: “Tôi không chỉ dẫn người đến, còn đem cả con trai ông theo.”

“Không có khả năng.” Mộ Thành Chu trả lời không chút do dự, nhưng sắc mặt lại thay đổi: “Mày không có khả năng tìm thấy nó nhanh như vậy.”

Mộ Tư cười: “Tôi thật sự không có khả năng tìm được anh ta nhanh như thế, cho nên phải cảm ơn ông dẫn đường dùm, nếu không tôi cũng không nghĩ ra ông sẽ giấu ở đâu.”

“Mày… Mày đã sớm phát hiện tao…” Rốt cuộc mặt của Mộ Thành Chu đã xám như tro tàn: “Cho nên vợ tao chọn con trai mà từ bỏ tao.”

Mộ Tư gật đầu: “Có thể nói như thế.”

Lúc này cánh cửa mở ra, Hứa Trữ Viễn tiến vào, nhìn quanh một vòng rồi đi đến bên cạnh Mộ Tư, nhìn Mộ Thành Chu và nói: “Bên ngoài đều xử lý tốt, mấy người này nên giải quyết thế nào?”

Mộ Tư dùng chiếc khăn trắng trên tay chùi chùi khẩu súng, sau đó đặt súng trước mặt Mộ Thành Chu, không cảm xúc mà nhìn ông ta và nói: “Đi cho có thể diện đi! Dùng mang của ông đền tội cho những người chết đi, từ đây ân oán của chúng ta mới coi như hoàn toàn kết thúc.”

Nói cách khác, chỉ khi nào Mộ Thành Chu chết đi thì vợ con ông ta mới bình an được.

Mộ Thành Chu không cam lòng nhìn Mộ Tư: “Mày muốn tao chết, rồi lại không dám tự ra tay, tao nói cho mày biết, tao sẽ không làm theo ý mày, chỉ cần tao tồn tại ngày nào thì mày không được an bình ngày đó.”

“Ông quá đánh giá cao chính mình, cũng xem nhẹ tôi.”

Mộ Tư đứng thẳng lên, vung tay lên dùng sức rút thanh kiếm cắm trên bàn tay Mộ Thành Chu ra.

Máu bắn lên mặt Mộ Thành, đau đớn làm ông ta suýt hôn mê, cổ họng phát ra tiếng rống đau đớn.

Mộ Tư đứng trên cao nhìn xuống ông ta, ánh mắt lạnh nhạt như một người không có tình cảm, giọng nói vẫn ôn hoà như ngọc: “Dù gì cũng là chú cháu, tao vốn muốn cho ông ra đi thể diện một chút, nếu ông không cảm kích thì đừng trách tôi tàn nhẫn.”

Nói xong, Mộ Tư nhìn qua Hứa Trữ Viễn: “Cậu đi giúp ông ta một tay.”

Hứa Trữ Viễn gật đầu, lấy găng tay trắng từ trong túi ra rồi đeo vào.

Mộ Thành Chu sợ hãi lui về phía sau: “Mày muốn làm gì?”