Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 637




Chương 637

Quá nhanh, bọn họ căn bản không thấy rõ Mộ Tư ra tay như thế nào.

Tên béo vốn hùng hổ như khỉ ốm lập tức ngừng lại tại chỗ, nhìn dáng vẻ thảm thương của khỉ ốm, cổ gã không khỏi rụt rụt, cũng không dám đi lên phía trước.

“Mày tìm đường chết.” Mộ Thành Chu phản ứng lại lập tức nổ súng về hướng Mộ Tư.

“Phanh” tiếng súng cắt qua đêm yên tĩnh, làm kinh động đám chim chóc trong rừng cây.

Viên đạn bắn sượt qua vai Mộ Tư, để lại một vết máu.

Mộ Tư phản ứng nhanh chóng, đầu tiên mà tránh đi chỗ hiểm, đồng thời dùng cây gậy quất thật mạnh lên cổ tay Mộ Thành Chu.

Tay Mộ Thành Chu ăn một gậy, ngón tay mất khống chế lại “Phanh” một tiếng, viên đạn bắn ngay trước mặt khỉ ốm, vỏ đạn đập vào mặt gã ta, dọa gã run lên bần bật!

Sau đó Mộ Thành Chu lại ăn một gậy, vẫn là ở chổ đó, lần này tay ông ta không thể khống chế mà buông lỏng, súng rơi xuống đất.

Tốc độ của Mộ Tư quá nhanh, nhanh đến mức Mộ Thành Chu không thấy rõ động tác, tuy rằng biết anh ta đã ra tay, nhưng căn bản không kịp phản ứng.

Mắt thấy cây gậy sắp đập xuống mặt mình, ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn…

“Dừng tay.” Ngay vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Trần Vân Phàm rống giận.

Nhưng cây gậy kia vẫn đập mạnh vào đầu Mộ Thành Chu.

Mộ Thành Chu loạng choạng, mất trọng tâm ngã ngửa ra sau, Mộ Tư lại nâng gậy lên, lần này là tấn công vào bụng ông ta.

“Tao kêu mày dừng tay.”

Trần Vân Phàm lại cả giận quát, nhưng vẫn thấy Mộ Thành Chu bị đánh trúng bụng rồi ngã ra mặt đất, gã vừa sốt ruột vừa tức giận bóp chặt cổ Thịnh Hoàn Hoàn mà lớn tiếng rít gào: “Mộ Tư, con mẹ nó đừng quên Thịnh Hoàn Hoàn còn nằm trong tay tao, mày động một cái nữa xem, tao lập tức bóp chết nó.”

Lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn bị Trần Vân Phàm khống chế đã từ từ nhếch đôi môi xinh đẹp môi đỏ nhếch lên: “Phải không? Mày cứ thử xem.”

Lúc nói chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn dùng sức thụi khuỷu tay ra sau.

Trần Vân Phàm không đề phòng bị thụi trúng bụng, đau đớn kêu rên, bàn tay nắm chặt cổ tay Thịnh Hoàn Hoàn nới lỏng.

Đúng lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn bắt ngược lấy tay Trần Vân Phàm rồi bẽ qua, quăng một cú thật mạnh qua vai, đầu gối đâm vào lưng gã, bẽ tay gã ra sau lưng.

Trần Vân Phàm đau kêu thảm thiết: “A… Thịnh Hoàn Hoàn, tiện nhân này, tao muốn giết mày, thằng béo mày còn ngơ ra đó làm gì, mau gọi người…”

Lúc này tên béo mới nhớ tới bọn họ còn có giúp đỡ, không trách gã phản ứng chậm, thật là mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Gã vừa muốn hô to thì một vũ khí sắc bén đã để lên cổ họng.

Tên béo xác định chỉ cần mình kêu lên một tiếng thì thứ vũ khí bén như kiếm kia sẽ đâm thủng cổ họng gã.

“Thằng vô dụng.” Mộ Thành Chu rống giận khàn cả giọng, chưa từ bỏ ý định mà chạy như bay về hướng khẩu súng cách đó không xa, gã tay nắm lấy súng, vẻ mặt vui mừng làm ngũ quan trở nên vặn vẹo.

Đúng lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng “Ong”, tiếp theo ông ta thấy thứ vũ khí thon dài kia đã đâm thủng mu bàn tay mình.

“A…” Tiếng kêu thảm thiết trào ra từ cổ họng Mộ Thành Chu.

Chỉ thấy tay Mộ Thành Chu bị vũ khí kia đóng đính trên mặt đất, máu lập tức nhuộm đỏ sàn nhà.