Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 632




Chương 632

Lúc này, hai người đàn ông đi ra từ trong phòng, một ánh sáng chói mắt chiếu vào mặt Thịnh Hoàn Hoàn làm cô không mở mắt ra được.

“Chính là anh Trần?”

“Là tao.” Trần Vân Phàm đáp lại, kéo khẩu trang trên mặt xuống.

Hai người đàn ông nghe xong thì hưng phấn bước nhanh về hướng bọn họ.

Ánh trăng đêm nay rất tròn, sau khi họ đến gần thì Thịnh Hoàn Hoàn đã thấy rõ diện mạo của họ, một người là tên béo hơn 100kg, tai to mặt lớn, tên còn lại vừa gầy vừa đen, tướng mạo đặc biệt xấu xí, đôi mắt lỗ mãng đáng khinh nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Cực phẩm, thật là cực phẩm, ông đây lớn đến chừng này còn chưa từng gặp qua mỹ nhân xinh đẹp như thế.”

Tên béo kia cũng nuốt nước miếng, dán mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo và ngực của Thịnh Hoàn Hoàn: “Thật là đại mỹ nhân, chẳng những mặt đẹp, cả dáng người cũng ngon, anh Sinh, đêm nay chúng ta thật có phúc.”

Nói xong, bàn tay vừa béo vừa lớn trực tiếp nhắm thẳng vào ngực Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lui về phía sau, hung hăng trừng Trần Vân Phàm. Rốt cuộc cô cũng biết Trần Vân Phàm muốn làm cái gì, tên biến thái này bị thiến nên ghi hận cô, muốn hoàn toàn huỷ hoại cô.

Mộ Thành Chu nhắm vào Mộ Tư, Trần Vân Phàm thì muốn cô trở nên đê tiện thấp hèn như bùn đất.

“Chát.”

Trần Vân Phàm nâng tay lên, táng mạnh vào mặt Thịnh Hoàn Hoàn, kéo lấy tóc để nâng mặt cô lên, xé băng keo trên miệng cô xuống, cười rất ghê tởm: “Thịnh Hoàn Hoàn, rốt cuộc mày cũng rơi vào tay tao, tao cũng muốn mày nếm thử mùi vị tuyệt vọng.”

Da đầu Thịnh Hoàn Hoàn bị kéo tê dại, cô cố nén đau đớn mà nói: “Mày chỉ là thằng nhu nhược giỏi bắt nạt kẻ yếu, có ngon thì đi tìm Trần Cường, Lăng Tiêu mà trả thù đi, hà hiếp một cô gái thì đáng mặt đàn ông cái gì, cho dù mày còn cậu em cũng chẳng phải đàn ông.”

“Câm miệng, con tiện nhân mày.”

Trần Vân Phàm bị Thịnh Hoàn Hoàn đâm trúng chỗ đau, sắc mặt trầm xuống lại tát mạnh một cái lên mặt cô, lúc này Mộ Thành Chu bắt lấy tay gã: “Trước khi Mộ Tư tới, tạm thời đừng động vào nó.”

Tuy Trần Vân Phàm không cam lòng, nhưng trong tay Mộ Thành Chu có súng, còn giết người không chớp mắt, gã không dám so cao thấp, vì thế hung hăng mà đẩy Thịnh Hoàn Hoàn một cái: “Lát nữa xem tao trị mày như thế nào.”

Tên béo kia lộ ra vẻ mặt lấy lòng: “Anh Trần, anh giảm nhiệt trước, em có mua rượu và thịt, ăn no mới có sức làm việc, anh nói có phải không anh Sinh.”

Người gầy gật đầu: “Thằng béo nói rất đúng, chúng ta không vội nhất thời, đi thôi anh Trần, em mời anh uống rượu, chờ anh Mộ làm xong chuyện chính thì chúng ta muốn chơi nó thế nào thì chơi.”

Trần Vân Phàm bị hai người đàn ông lôi đi, Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, đau đớn truyền đến từ sau lưng làm cô nhăn chặt mày lại.

Vừa rồi Trần Vân Phàm đẩy cô xuống đất, sau lưng cô đập vào cục đá trên mặt đất, đau đớn tận xương.

“Lên.” Mộ Thành Chu nắm chặt áo Thịnh Hoàn Hoàn, túm cô dậy khỏi mặt đất, sau đó cầm di động của cô lên nhìn: “Mật khẩu.”

“Ông muốn làm cái gì, tôi sớm xóa số của Mộ Tư rồi.”

“Phải không?” Mộ Thành Chu nhếch miệng, ngoài cười nhưng trong không cười mà hô lên: “A Sinh.”