Chương 612
Tống Chí Thượng dừng một chút rồi nói: “Những cao tầng đó ai cũng tâm cao khí ngạo, muốn bọn họ thật sự tán thành cô thì phải xem năng lực của cô.”
“Tôi hiểu, trong thời gian này còn phải quấy rầy ông thêm.”
“Hoàn Hoàn, cô rất thông minh, nói thực trước đó tôi cũng không xem trọng cô, nếu không phải đêm đó Minh Triết tới tìm tôi, nói những lời đó với tôi thì có lẽ tôi cũng sẽ chọn Chu Tín.”
Tống Chí Thượng tràn ngập hi vọng mà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Nhưng hiện tại, cô làm tôi rất bất ngờ, làm tôi lau mắt mà nhìn, tôi thực chờ mong biểu hiện kế tiếp của cô.”
Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn không bảo Tống Minh Triết nói gì, chỉ dùng tình dùng lý để thuyết phục, Tống Chí Thượng đã nhìn cô lớn lên, nếu cô đã quyết tâm mà ông không cho cơ hội đã từ bỏ thì không công bằng, còn bất kính với Thịnh Xán.
Ban đầu Tống Chí Thượng cũng không ôm hy vọng gì với Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng hiện tại ông đã lau mắt mà nhìn.
Tống Chí Thượng đi rồi, Thịnh Hoàn Hoàn nhận được một chiếc điện thoại. Là dì Hà gọi tới, kết quả kiểm tra đã có.
Tích Nhi là con gái của Lăng Hoa Thanh.
Nghe thấy kết quả này, Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn khóc rống một trận, Tích Nhi thật sự là con gái của Lăng Hoa Thanh, chứng minh cô đã làm đúng chuyện này.
Lăng Tiêu biết kết quả này thì sẽ tha thứ cô tự ý chủ trương!
Nhớ tới cảnh ngày đó bị Lăng Tiêu đuổi ra ngoài, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn thật hụt hẫng, giống như nghẹn một hơi ở giữa họng.
Trong điện thoại, dì Hà kích động khóc: “Thiếu phu nhân, thật sự cảm ơn cô, lão thái thái đã vui sướng đến hỏng rồi, hiện tại đang chạy đến phủ, thiếu gia cũng đang trên đường trở về. Thật sự cảm ơn thiếu phu nhân, là cô mang đến cuộc đời mới cho Tích Nhi, giúp từ đây nó không cần sống trong một góc âm u.”
Nói xong, dì Hà kéo Tích Nhi đến bên cạnh: “Tích Nhi, mau cảm ơn chị dâu con đi, là cô ấy cứu vớt con khỏi địa ngục đấy.”
Tiếp theo, Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy giọng nói tràn ngập chờ mong lại cẩn thận của Tích Nhi: “Chị dâu, dì nói hiện tại em có anh, có ba và mẹ, là thật sao?”
Nghe giọng nói cẩn thận của Tích Nhi, Thịnh Hoàn Hoàn bỗng cảm thấy hơi tức nghẹn trong lòng cũng tan biến: “Ừ, Tích Nhi không còn một mình nữa.”
Tích Nhi sắp vui vẻ đến hỏng rồi: “Thì ra dì không gạt em.”
“Tích Nhi vui không?”
“Dạ vui!”
Có lẽ do quá vui mừng, giọng Tích Nhi lớn hơn vài phần, không còn cẩn thận như trước: “Chị dâu, khi nào chị trở về, Tích Nhi hát cho chị nghe.”
Tích Nhi luôn bị nhốt trong tầng hầm không thấy ánh mặt trời, cô biết rất ít thứ, nhưng ca hát là điều cô thích nhất.
Khi nào trở về?
Vấn đề này làm khó Thịnh Hoàn Hoàn. Nếu có thể, cô hy vọng không cần trở về nữa.
“Chị dâu.” Kích động qua đi, Tích Nhi lại trở nên rất cẩn thận: “Anh và ba mẹ có thích em không?”