Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 568




Chương 568

Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại, cũng không muốn giấu hắn: “Anh ta muốn hỗ trợ, nhưng bị tôi từ chối.”

Quả nhiên, hiện tại cô và người đàn ông kia vẫn còn giữ liên hệ.

Lăng Tiêu cười cười, đáy mắt lại rất lạnh lẽo: “Phải không, làm rất tốt, tôi sẽ phái người qua đó.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nói “Lăng Tiêu, cảm ơn anh.”

Lăng Tiêu gật đầu, lại hỏi một câu: “Còn có chuyện gì không?”

Thịnh Hoàn Hoàn suy nghĩ rồi nói: “Chờ cuộc thi đua xe kết thúc, tôi muốn đến Thịnh Thế đi làm.”

Lăng Tiêu nghe xong thì khí thế trên người lập tức thay đổi, sau đó Thịnh Hoàn Hoàn lại nói: “Còn có một việc, tôi muốn nói thẳng với anh…”

Thịnh Hoàn Hoàn không có cơ hội nói thêm nữa, bởi vì di động của Lăng Tiêu lại vang lên, hắn nhìn thoáng qua rồi cầm di động đi ra ban công.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng dáng hắn, nhìn nhìn lại bàn thức ăn nhu tình khó được này, trong lòng càng bất an.

Tin nhắn vừa rồi thật là tin rác sao?

Cú điện thoại này không kéo dài quá lâu, không đến hai phút liền kết thúc, nhưng Lăng Tiêu không lập tức trở về, hắn đứng ở ban công hơn mười phút mới vào lại phòng khách.

Thịnh Hoàn Hoàn vẫn ngồi đó chờ hắn.

Lăng Tiêu ngồi xuống đối diện cô, giọng nói trầm thấp không dễ nghe bằng vừa rồi, mà có thêm vài phần lạnh nhạt: “Sao không ăn?”

Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu: “Lăng Tiêu, tôi có việc muốn nói với anh.”

Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên: “Ăn đi, ăn xong bàn lại.”

Không biết vì sao, rõ ràng Lăng Tiêu đang cười, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại phát hiện trong mắt hắn đã không còn chút độ ấm nào, hơi thở cũng thay đổi.

Lăng Tiêu như vậy như về tới lúc mới quen biết, lạnh lùng xa cách, đẩy người ra ngàn dặm, làm cô cảm thấy thực bất an.

Cổ họng Thịnh Hoàn Hoàn như nghẹn lại, lời đến miệng không biết nói ra như thế nào, đồ ăn cũng trở nên nhạt nhẽo như sáp.

Cô lại ngẩng đầu, tầm mắt Lăng Tiêu vẫn dừng lại trên gương mặt cô, mà hắn không hề động vào bữa sáng trước mặt: “Lăng Tiêu…”

“Ăn xong rồi sao?”

Rốt cuộc Lăng Tiêu cũng không chịu đựng được mà đứng lên, hơi lạnh trên người không thể kiềm nén được nữa, thật làm người ta sợ hãi, như một Diêm La giết chóc quyết đoán: “Xuống lầu với tôi, có chuyện cần cô đối chất.”

Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Lăng Tiêu lạnh nhạt dời mắt đi, xoay người rời đi.

Dưới lầu, dì Hà ôm Tích Nhi run bần bật quỳ dưới đất, Lăng Tiêu ngồi trên sô pha như một ngọn núi băng tỏa ra hàn khí ngàn năm.

Cảnh này làm Thịnh Hoàn Hoàn như rơi vào động băng, hàn khí từ ngực tràn ra toàn thân, tay chân lạnh lẽo, nhịp tim cũng chậm lại!

Chuyện mà cô lo lắng nhất sự đã xảy ra.

Không hề báo trước…

Bước chân nặng như ngàn cân, mỗi khi đi được một bước, cô như dùng hết sức lực toàn thân.