Chương 557
Một lát sau, Thịnh Hoàn Hoàn bưng chén canh đi ra, đặt trước mặt Lăng Tiêu: “Tôi bỏ chút trung dược vào đó, thanh nhiệt trừ hoả, anh uống nhiều một chút, tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon.”
Lăng Tiêu nhìn cô không chuyển mắt, Thịnh Hoàn Hoàn sờ sờ mặt mình: “Trên mặt tôi có gì sao?”
Lúc này Lăng Tiêu đột nhiên duỗi tay ghì chặt cô vào lòng, vùi đầu vào tóc cô: “Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một lát.”
Nói là một lát, nhưng ôm vài phút mà Lăng Tiêu vẫn không buông cô ra.
Thịnh Hoàn Hoàn không dám sa vào sự ấm áp này, cô vỗ vỗ tay Lăng Tiêu: “Không uống thì canh sẽ nguội.”
Giọng nói của Lăng Tiêu hơi mềm, mang theo một tia lười biếng: “Đêm nay không luyện tập, qua hai ngày lại dạy cô.”
Lăng Tiêu đang nói đến chuyện luyện đua xe.
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, gật đầu cười nhạt: “Được, tôi chờ, anh uống canh đi rồi tôi đi mở nước cho anh tắm.”
Lúc này Lăng Tiêu mới buông cô ra.
Đêm nay hai người không nói gì, sau khi đổi thuốc cho Lăng Tiêu thì họ đều mang nổi niềm riêng mà đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, phía nhà cũ gọi điện thoại đến báo An Lan đã trở lại, Lăng Hoa Thanh gọi họ trở về để thương lượng chuyện ly hôn.
Ăn xong bữa sáng, Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn dẫn Lăng Thiên Vũ ra cửa.
Cậu nhóc ngủ một giấc đến hừng đông, tinh thần rất tốt, thấy vết cào dưới cổ Lăng Tiêu thì hơi áy náy, lại không chịu cúi đầu, dáng vẻ xoắn xít đó rất đáng yêu.
“Lăng Tiêu.”
Đây là… giọng của Lam Nhan.
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu liền thấy Lam Nhan bước xuống từ trên xe, cô ta mặc chiếc váy ngắn không tay, đôi chân thẳng tắp thon dài, mặt cũng trang điểm tinh xảo, xinh đẹp tao nhã.
Mới sáng sớm tinh mơ, chắc trời còn chưa sáng cô ta đã dậy trang điểm rồi!
Cậu nhóc trong lòng lại căng cứng người, Thịnh Hoàn Hoàn nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu rồi thấp giọng an ủi: “Không có gì Thiên Vũ, dì và ba sẽ luôn ở bên con.”
Lăng Thiên Vũ vẫn không thấy an tâm khi nghe lời an ủi của cô, hai mắt nhìn chằm chằm Lam Nhan, tay bất giác siết chặt áo Thịnh Hoàn Hoàn, như một con nhím tràn ngập phòng bị.
Lăng Tiêu liếc nhìn Lam Nhan một cái rồi ngoắc tay về hướng Bạch quản gia.
Bạch quản gia lập tức nghênh đón: “Thiếu gia.”
Lăng Tiêu chỉ chỉ Lam Nhan, mặt không cảm xúc mà dặn dò: “Lam tiểu thư sẽ ở nhà này một tháng, an bài một gian phòng khách cho cô ta.”
Dặn dò xong, Lăng Tiêu dẫn Thịnh Hoàn Hoàn lên xe, cả quá trình không có một câu giao lưu nào với Lam Nhan.
Sau khi lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông bên cạnh, thần kinh căng thẳng lơi lỏng lại: Có lẽ Lam Nhan đến cũng không làm cuộc sống của họ thay đổi gì.
Lam Nhan nhìn chiếc Rolls-Royce kia rời đi, sắc mặt lạnh lùng.