Chương 533
Một bàn tay đặt trên lưng cô rồi đẩy mạnh ra ngoài.
Mà phía trước cô là chậu than đang cháy hừng hực…
Tốc độ quá nhanh, cô căn bản không thể tự cứu, ngay lập tức, cô đã cảm nhận được ngọn lửa nóng rực phà lên mặt.
Khoảnh khắc đó cô cảm thấy mình xong rồi!
“A…” Cô nghe thấy tiếng thét chói tai.
Nhiệt độ hừng hực làm người ta sợ hãi, cô theo bản năng duỗi tay che mặt, trong lúc cô tuyệt vọng, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ra khỏi tuyệt cảnh.
Là Lăng Hàn, là gã đã cứu cô.
“Không có việc gì chứ?” Lăng Hàn cúi đầu nhìn cô.
Thịnh Hoàn Hoàn dựa vào ngực gã, đuôi tóc bay tới mùi cháy gay mũi và cảm giác nóng rực truyền đến tay làm cô tiếp cận sụp đổ.
Chỉ suýt chút nữa….
Chỉ suýt chút nữa, mặt cô đã nhào vào chậu than.
Suýt chút nữa cô không phải ngửi thấy mùi tóc cháy, mà là da thịt trên mặt cháy trọi.
“Cô đang làm gì?” Giọng nói lạnh lùng của Lăng Tiêu truyền đến từ phía sau.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã an toàn, Lăng Hàn vốn nên buông cô ra, nhưng tay gã lại không dời khỏi eo cô, gã giận dữ nhìn về phía Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, vừa rồi em dâu suýt ngã vào chậu than, em không thể quan tâm một câu à?”
Lăng Tiêu căn bản không để ý tới Lăng Hàn, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn, giọng nói lạnh như băng sương: “Thịnh Hoàn Hoàn, tôi hỏi vừa rồi cô đang làm gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi nâng gương mặt không còn chút máu lên, ngơ ngác nhìn Lăng Tiêu, sau một lúc lâu mới tỉnh táo lại, nhẹ nhàng đẩy Lăng Hàn ra.
Mọi người đang nhìn cô, ánh mắt mang theo khiển trách.
“Làm gì vậy, bước mấu chốt bị cô ta làm hỏng rồi.”
“Đúng rồi, đi đường thôi cũng không cẩn thận như thế, cái chậu lửa lớn như vậy mà cũng nhào vào được, giờ hay rồi, chưa bước qua thì lửa đã tắt, không may mắn cỡ nào!”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới phát hiện vừa rồi cô hoảng loạn đã đẩy ngã chậu lửa, than lửa rơi đầy đất, lửa tràn ra sàn nhà lạnh lẽo cứng rắn, rất nhanh đã dập tắt.
Đã không có lửa, chỉ còn lại khói đặc và khói bụi lơ lửng trong không khí, đám người hầu luống cuống tay chân dọn dẹp.
Lăng Hoa Thanh nhìn một mảnh bừa bãi này, trên mặt nhìn không ra cảm xúc.
Mà Lăng Tiêu thì tức giận làm người ta sợ hãi.
Giọng nói trách cứ của mọi người vẫn tiếp tục vang lên: “Thịnh Hoàn Hoàn này không biết hôm nay là ngày gì sao, sao lại lỗ mãng như thế?”
Bác cả gái Tôn Tư Lam nói: “Đừng nói nữa, Hoàn Hoàn cũng không muốn như vậy, may mắn không có việc gì.”
Thím út Quách Ngọc Trân cũng nói: “Đúng vậy, người không có việc gì là được, vừa rồi thật hù chết mọi người.”