Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 514




Chương 514

Lăng Tiêu đã ngồi xuống bàn cơm, đó là vị trí gia chủ, vốn nên là Lăng lão gia tử ngồi, nhưng lúc này không ai có ý kiến.

“Là Tiêu Nhi và Hoàn Hoàn đã trở lại sao?” Lăng lão thái thái nghe thấy giọng nói của Lăng Tiêu thì đi từ phòng bếp ra, bà vừa xuất hiện thì bầu không khí khẩn trương lập tức dịu lại.

Mẹ của Lăng Phi – Quách Ngọc Trân lập tức tiến lên: “Đúng vậy thưa mẹ, là Tiêu Nhi và Hoàn Hoàn đã trở lại, còn có Thiên Vũ.”

Câu nói kế tiếp của Lăng lão thái thái làm người ta dở khóc dở cười: “Hôm nay Tiêu Nhi tới thật sớm, cuối cùng cũng không để mọi người phải chờ.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “…”

Khó trách mọi người đều tràn ngập địch ý với cô, vậy ra đều là Lăng Tiêu thiếu nợ, tích luỹ oán giận!

Sau đó lại nghe thấy Lăng lão thái thái nói: “Hoàn Hoàn, đều là công lao của con.”

Thịnh Hoàn Hoàn không thể hiểu được, chuyện này chẳng liên quan gì đến cô cả, nhưng cô biết lão thái thái có ý tốt: “Bà nội, kỳ thật hôm nay là Lăng Tiêu nói muốn tới sớm một chút, bởi vì hôm nay là ngày quan trọng của Lăng Phi.”

Lăng Phi vốn rất sùng bái Lăng Tiêu, cũng khá thân với hắn (Lăng Phi tự cho là vậy), lúc này nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói thế thì vừa mừng vừa sợ: “Anh hai, em biết trong lòng anh có em mà.”

Nói xong, Lăng Phi nhiệt tình lao về hướng Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu: “Cút!”

Lăng Phi: “Dạ.”

Lăng Phi xoay người kéo Lam Tiếu qua ngồi bên cạnh Lăng Tiêu.

Kỳ thật Lam Tiếu rất xem thường bộ dạng nham nhở của Lăng Phi, đặc biệt ở trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, không nghe thấy câu “Cút” kia của Lăng Tiêu sao? Không thể có chút khí phách à?

“Thằng bé dở hơi này.” Lăng lão thái thái bất đắc dĩ lắc đầu vì Lăng Phi, sau đó đưa tay về hướng Lăng Thiên Vũ: “Thiên Vũ, để bà cố ôm một chút nào.”

Lăng Thiên Vũ nhíu chặt mày, duỗi tay nhỏ về hướng Lăng lão thái thái, vẻ mặt thấy chết không sờn.

Lão thái thái khoa trương nói: “Ai nha, Thiên Vũ nặng lên rồi, bà cố sắp ôm không nổi nữa.”

Bác gái cả Tôn Tư Cương cười nói: “Đúng là vậy rồi, một thời gian không gặp, Thiên Vũ đã cao lên không ít.”

Quách Ngọc Trân cũng nói: “Con thấy Thiên Vũ cao đấy, tương lai nhất định ngang với A Tiêu.”

“Chắc chắn rồi.” Lão thái thái hôn một cái lên mặt Lăng Thiên Vũ, sau đó mới nói với mọi người: “Người đã đến đông đủ, mọi người đều ngồi xuống đi!”

Nói xong, bà cảnh cáo liếc nhìn Lăng lão gia tử một cái.

Sắc mặt Lăng lão gia tử càng đen, lúc này cháu trưởng là Lăng Hàn đứng lên, đi đến phía sau lão gia tử: “Ông nội, con đẩy ông qua đó!”

Lăng lão gia tử đau lòng vỗ vỗ tay Lăng Hàn: “Cũng chỉ có con là quan tâm ông nội, không giống người nào đó…”

Đáng tiếc vị trí ông ta để lại cho A Hàn bị thằng vô ơn nào đó cướp đi, mỗi khi nhớ đến ông ta đều rất hận!

Lăng Hàn cười cười ôn hòa: “Ông nội, đừng nhắc lại chuyện quá khứ nữa, hôm nay là ngày lành, ông nên vui vẻ mới đúng.”

Lăng lão gia tử thở dài: “Nhìn thấy gương mặt kia, sao ông vui vẻ nổi?”

Diện mạo của Lăng Tiêu rất giống An Lan, cho nên Lăng lão gia tử luôn không thích đứa cháu Lăng Tiêu này, còn đặc biệt thiên vị cháu trưởng là Lăng Hàn, có thứ tốt gì cũng muốn để lại cho gã, mà Lăng Tiêu chỉ có hai bàn tay trắng.