Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 488




Chương 488

Lúc khóc quá thương tâm, Trần Do Mỹ duỗi tay nắm lấy Cố phu nhân.

Cố phu nhân chán ghét hất ra: “Đừng chạm vào tôi.”

Kết quả Trần Do Mỹ kêu thảm thiết một tiếng, lập tức ngã xuống đất, trông rất chật vật.

Đúng lúc này, giọng nói tràn ngập phẫn nộ của Cố Nam Thành truyền đến: “Mẹ, mẹ đang làm gì?”

Cách đó không xa, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn tình cảnh trước mắt, thật muốn kêu lên một câu “Qúa xuất sắc”.

Cố phu nhân và Trần Do Mỹ này ai cũng lợi hại, có thể tưởng tượng ra sau này Cố Nam Thành sẽ không sống yên nổi!

Nhìn thấy Cố Nam Thành, mặt Cố phu nhân lập tức trắng bệch, bà ta bị Trần Do Mỹ tính kế, máu cả người cuộn trào: “Cô… Cô còn dám kêu Nam Thành tới… Khụ khụ…”

Cố phu nhân thở không lên hơi nên ho sù sụ.

Nhưng lúc này trong mắt Cố Nam Thành chỉ có Trần Do Mỹ, gã đi nhanh về hướng Trần Do Mỹ, nâng cô lên từ mặt đất.

Trần Do Mỹ lung lay sắp đổ: “Anh Nam Thành.”

Trong khoảng thời gian này, Trần Do Mỹ được Cố Nam Thành nuôi rất khá, sắc mặt hồng hào tỏa sáng, lúc này khóc như hoa lê dính hạt mưa, trông càng nhu nhược động lòng người, suy nhược đáng thương làm người ta đau lòng.

Cố Nam Thành đau lòng lau nước mắt cho cô ta rồi mới nhìn về phía Cố phu nhân, sắc mặt âm trầm đáng sợ: “Mẹ, mẹ lại muốn giở trò cũ sao, mẹ muốn chơi trò này đến lúc nào?”

Cố phu nhân sắp ho ra cả gan phổi, thật vất vả mới ổn định lại, bà ta tức giận chỉ vào Trần Do Mỹ: “Người phụ nữ này tuyệt đối không thể bước vào cửa Cố gia, tuyệt đối không thể lấy.”

Năm đó đối mặt với Nam Tầm, Cố phu nhân cũng không phẫn nộ đến mức này. Tuy Nam Tầm cứng rắn, nhưng trong lòng lại cao ngạo, khinh thường chơi mưu mô và thủ đoạn, cho nên mấy năm nay Cố phu nhân mới có thể thắng thế nhiều lần như thế.

Nhưng Trần Do Mỹ lại hoàn toàn trái ngược với Nam Tầm, tâm cơ và thủ đoạn của cô gái này làm Cố phu nhân sợ hãi.

Lúc trước ít nhất Nam Tầm còn hơi kính trọng bà ta, mà cô gái này lại không hề có. Cố phu nhân có dự cảm mãnh liệt rằng, nếu Trần Do Mỹ bước vào Cố gia thì bà ta sẽ mất đi đứa con trai Cố Nam Thành này, cho nên bà tuyệt đối không cho phép tiện nhân này gả vào Cố gia.

“Bác gái, con và anh Nam Thành thật lòng yêu nhau, vì anh ấy cái gì con cũng chịu làm, xin bác đừng bắt con rời khỏi anh ấy, xin bác…” Trần Do Mỹ khóc thương tâm muốn chết, rơi lệ đầy mặt.

Cố Nam Thành đau lòng hỏng rồi, gã nắm chặt tay Trần Do Mỹ, trong ánh mắt nhìn về phía Cố phu nhân tràn ngập thất vọng, giọng nói kiên quyết mà cứng rắn: “Mẹ, con thích Tiểu Mỹ, hy vọng mẹ tôn trọng lựa chọn của con, cũng tôn trọng cô ấy, đừng làm những chuyện khiến con thất vọng nữa.”

Nói xong, gã không màng đến cảm nhận của Cố phu nhân mà khom người bế Trần Do Mỹ lung lay sắp đổ lên, không quay đầu lại mà bước ra khỏi quán cà phê.

“Nam Thành, Cố Nam Thành, con trở về cho mẹ…”

Cố phu nhân bị chọc tức toàn thân run rẩy, miệng liên tục kêu tên Cố Nam Thành, đáng tiếc bước chân của Cố Nam Thành chưa từng tạm dừng, Cố phu nhân tức đến ho khan.

Lúc này Trần Do Mỹ quay đầu lại, nhếch lên nụ cười chiến thắng với Cố phu nhân. Cố phu nhân bị kích thích đến mức cổ họng đột nhiên xuất hiện vị tanh, phun ra một ngụm máu tươi.

Đáng tiếc, Cố Nam Thành đã ôm Trần Do Mỹ nhanh chóng rời đi, rất nhanh đã lên xe.

“Cmn, chỉ muốn xem náo nhiệt, không ngờ chuyện lại lớn như thế.”