Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 475




Chương 475

Lăng Tiêu cúi người ép sát về hướng cô, như mãnh thú lao ra khỏi lồng giam, sau đó nhào đến muốn xé nát cô ra.

Mặt Thịnh Hoàn Hoàn xanh lè, tiếp tục giãy giụa hấp hối: “Vết thương trên tay anh còn chưa lành, tôi bôi thuốc giúp anh nha?”

Vô dụng!

Nhìn Lăng Tiêu càng ngày càng gần, Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được muốn chạy trốn, vừa hành động thì đã bị túm trở về, sức nặng trên người làm cô không thể trốn được.

“Đá tôi?” Lăng Tiêu chống một tay bên tai Thịnh Hoàn Hoàn, tay còn lại đặt trên cổ cô, hai mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm con mồi dưới thân: “Cô là người đầu tiên dám đá tôi, giờ lá gan càng lúc càng lớn, cô nói tôi nên trừng phạt thế nào mới làm cô nhớ kỹ được?”

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy sau lưng phát lạnh, bàn tay trên cổ họng chỉ cần hơi dùng sức là có thể vặn gãy cổ mình: “Anh… muốn thế nào?”

“Hiện tại biết sợ?” Lăng Tiêu cưỡng ép nâng cằm cô lên.

“… Đúng.”

Cô hối hận!

Nhớ lại thủ đoạn tra tấn người của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hai chân nhũn ra, không khỏi cầu nguyện cho bản thân.

Nhưng trọng lượng trên người lại đột nhiên biến mất, Lăng Tiêu buông cô ra rồi nằm xuống bên cạnh, sau đó thì không làm gì nữa.

Thịnh Hoàn Hoàn thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ chắc hôm nay Lăng Tiêu mệt nên quyết định tạm tha cho cô.

Lúc này chính là cơ hội để cô thể hiện: “Tôi bôi thuốc cho anh.”

Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đứng dậy, xách hòm thuốc qua ngồi ở mép giường.

Vết thương trên tay Lăng Tiêu đã đóng vẩy, thêm mấy ngày nữa là lành, hắn không ngăn cản Thịnh Hoàn Hoàn mà mặc cho cô ôm cánh tay mình xum xoe.

Thịnh Hoàn Hoàn cúi đầu, sợi tóc dài rũ lên ngực Lăng Tiêu, nó lay động làm ngực hắn cũng ngứa ngấy.

Ở góc độ này không nhìn thấy cái gì cả, chỉ thấy được bàn tay nhỏ trắng nõn của cô bận rộn trên cánh tay hắn.

Sợi tóc rũ lên ngực hơi lạnh, mang theo mùi hương nhàn nhạt như thấm vào ruột gan.

Lăng Tiêu nhịn không được nâng bàn tay không bị thương lên, vén sợi tóc dài của cô ra sau tai, vừa lòng nhìn lỗ tai nhỏ đáng yêu và mặt nghiêng xinh đẹp của cô.

Ở khoảng cách gần như vậy, Lăng Tiêu càng cảm thấy cô trắng nõn ngon miệng.

Bị Lăng Tiêu nhìn chằm chằm như thế, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cả người không được tự nhiên, cứ như mình là con thỏ bị mãnh hổ theo dõi, có thể sẽ bị hắn thuận miệng nuốt mất.

Thịnh Hoàn Hoàn tăng nhanh tốc độ, muốn mau chóng kết thúc cảm giác mờ ám làm người ta khẩn trương này.

Một lát sau, rốt cuộc cô cũng có dũng khí nhìn về phía Lăng Tiêu: “Xong rồi.”

Lăng Tiêu vẫn không nhúc nhích nhìn cô, ánh mắt sắc bén lại cực nóng, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn, tà khí lại quyến rũ: “Hôn tôi.”

“A?”