Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 472




Chương 472

Thịnh Hoàn Hoàn lại lắc đầu: “Không muốn tra, Lăng Tiêu vừa cảnh cáo tớ, anh ta chán ghét phụ nữ tự cho là thông minh.”

Lam Nhan thật là cục cưng của truyền thông Thiên Vũ, tài nguyên tốt đều nện hết lên người cô ta, còn là người phát ngôn những nhãn hiệu dưới trướng Lăng thị.

Nếu nói giữa Lam Nhan và Lăng Tiêu không có gì thì ai tin?

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn biết chuyện này còn chưa tới phiên cô hỏi đến.

Nam Tầm tựa đầu vào ghế ngồi, để Cố Hoan đã chơi mệt có thể ngủ thoải mái một chút: “Lăng Tiêu ra mặt thay em ở bên ngoài, chị còn cho rằng quan hệ giữa em và anh ta đã dịu lại rồi.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian ở Lăng Phủ, một lát sau mới trả lời: “Không có.”

Thái độ của Lăng Tiêu lúc lạnh lúc nóng, luôn làm theo ý mình, không bận tâm cảm nhận của cô chút nào, địa vị của cô trong lòng hắn rất thấp.

Nam Tầm nói: “Hoàn Hoàn, hôn nhân giữa em và Lăng Tiêu không có cơ sở tình cảm, đã định sẵn là em sẽ thấp kém trước mặt anh ta, cho nên dù thế nào cũng phải bảo vệ trái tim mình, trừ phi anh ta bằng lòng trao chân tình, tin tưởng và tôn trọng tuyệt đối cho em, nếu không hôn nhân của hai người không có khả năng dài lâu.”

Thịnh Hoàn Hoàn rũ mi xuống: “Em biết.”

Cô biết rõ vấn đề giữa mình và Lăng Tiêu hơn ai hết, Lăng Tiêu không yêu cô, mà không phải cô cũng lá mặt lá trái với hắn sao?

Kỳ thật trải qua sự phản bội của Mộ Tư, cô rất khó đi yêu, tin tưởng một người lần nữa , Lăng Tiêu giống như một khúc gỗ cứu mạng với cô hơn.

Cô không thể yêu hắn, cũng không dám ỷ lại, bởi vì cô biết hắn có thể sẽ rời xa mình vào bất cứ lúc nào. Cho nên cô phải bảo vệ trái tim mình, chờ hắn rời đi thì cô mới có thể thản nhiên đối mặt, không đến mức đau đớn muốn chết.

Trải qua nổi đau bị vứt bỏ một lần là đủ rồi!

Lăng Kha thực tức giận: “Nhưng cậu là vợ của Lăng Tiêu, chẳng lẽ cứ mở một mắt nhắm một mắt như vậy? Không phải cậu không thấy dáng vẻ đắc ý của Lam Nhan, đã khiêu khích đến trước mặt cậu rồi kia.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Tùy cô ta đi, dù sao tớ cũng không sao cả.”

Chỉ cần Lam Nhan không tự ý trêu chọc thì cô có thể làm như không gặp. Ngược lại, cô cũng không phải người nhẫn nhục chịu đựng.

Tiếng chuông vang lên, Thịnh Hoàn Hoàn cúi đầu, là Đường Nguyên Minh.

Nhìn cái tên này, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhớ tới cuộc đối thoại trước đó với Lăng Tiêu, vết thương trên tay Lăng Tiêu thật sự có liên quan đến Đường Nguyên Minh? Vì cô sao?

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy Lăng Tiêu ăn nói vớ vẩn, nếu Đường Nguyên Minh thật sự có ý với cô thì tại sao đi một cái đến tận mười năm, trong mười năm không có chút tin tức nào cả?

Huống chi mười năm trước cô mới mười hai tuổi.

Sau khi trở về, cô và anh ta chỉ gặp mặt trên tiệc sinh nhật của Lăng Thiên Vũ một lần, lúc đó cô còn chưa nhận ra anh, thậm chí cũng chưa kịp nói một câu mà anh đã rời đi.

Gặp lại lần nữa, cô đã gả cho Lăng Tiêu.

Cho nên Đường Nguyên Minh căn bản không có khả năng thích cô, càng không thể vì cô mà đối đầu với Lăng Tiêu.

Tiếng chuông vẫn luôn vang lên, thấy Thịnh Hoàn Hoàn chậm chạp không nghe, Lăng Kha đẩy đẩy cô: “Ngơ ra làm gì vậy, nghe điện thoại đi.”