Chương 456
Nam Tầm nghe xong thì thản nhiên mở miệng: “Tôi cảm thấy nên gọi điện thoại cho mẹ anh đi!”
Cố Nam Thành không vui nhăn mày: “Tôi có thể làm chủ chuyện này.”
Nam Tầm tự quyết định mà nói: “Cứ để tôi gọi!”
Vì thế Nam Tầm gọi điện thoại cho Cố phu nhân ngay trước mặt Cố Nam Thành, cú điện thoại này rất ngắn, không đến một phút Nam Tầm đã cúp máy: “Mẹ anh nói bà ta lập tức lại đây.”
“Tôi nói không cần mẹ tới.” Cố Nam Thành âm trầm nhìn Nam Tầm.
Nam Tầm không để ý tới Cố Nam Thành, chỉ ôm Cố Hoan lên: “Người đến đông đủ lại gọi tôi.”
Nói xong, cô ôm Cố Hoan lên lầu.
Cố Nam Thành siết chặt nắm tay, gân xanh cộm lên trên mặt: Đã tới lúc này mà cô ta vẫn tùy hứng, làm theo ý mình như thế!
Một giờ sau, Nam Tầm lại bước xuống từ trên lầu.
Cố phu nhân và ba luật sư đã tới, bà ta cũng mang theo một luật sư riêng đến, trên bàn còn có một bản thoả thuận ly hôn để trống.
Nam Tầm mặt không cảm xúc đi qua, ngồi xuống đối diện bọn họ, ánh mắt dừng lại trên mặt Cố Nam Thành: “Bắt đầu đi.”
Cố Nam Thành nhìn chằm chằm người phụ nữ gầy gò đi hẳn, sắc mặt cũng tái nhợt ảm đạm đối diện một lát, sau đó chậm rãi mở miệng: “Tôi nói điều kiện của mình trước, thứ nhất, công bố với bên ngoài chúng ta đã xử lý thủ tục ly hôn vào ba tháng trước, thứ hai, mỗi thứ bảy tôi sẽ đón Hoan Hoan qua ở một đêm, nếu cô chấp nhận hai điều kiện này thì chúng ta bàn lại cái khác.”
Cho nên gã vẫn muốn đổ hết tội lên đầu cô, Nam Tầm châm biếm trong lòng, miệng lại nói: “Được.”
Sự sảng khoái của Nam Tầm làm Cố Nam Thành rất kinh ngạc, sau một lúc lâu mới nói tiếp: “Sau khi ly hôn, căn nhà này thuộc về cô, sau này mỗi tháng tôi sẽ cho Hoan Hoan mười vạn tiền nuôi dưỡng, giáo dục, chờ nó lớn lên một chút tôi sẽ sắp xếp, mặt khác số tiền mà cô chuyển đi được coi như tài sản phân chia sau hôn nhân của chúng ta, cô có ý kiến gì không?”
Mười vạn?
Vừa rồi còn một trăm vạn, hiện tại đã biến thành mười vạn, thật là đứa con có hiếu mà.
Nhưng sắc mặt Cố phu nhân vẫn lập tức thay đổi.
Cố phu nhân nhìn chằm chằm Nam Tầm, họ đã làm giao dịch, chỉ cần bà ta giúp cô tranh thủ quyền nuôi nấng Cố Hoan thì cô sẽ không lấy một đồng của Cố gia.
Chỉ thấy Nam Tầm cười cười, như đã quên mất hứa hẹn, chỉ khinh miệt cười nói với Cố Nam Thành: “Mười vạn? Vừa rồi không phải anh nói một trăm vạn sao, sao mới giây lát đã thay đổi? Hơn nữa số tiền tôi chuyển ra ngoài còn không đến một nửa đúng không? Sau khi kết hôn chúng ta mua sáu căn nhà, anh chia cho tôi một căn thôi à, thấy có được không chứ?”
Cố Nam Thành nghe xong thì mặt lập tức trầm xuống, cô gái này thật là lòng tham không đáy.
Cố Nam Thành còn chưa mở miệng thì Cố phu nhân đã nhịn không được cả giận nói: “Nam Tầm, cô đã nói chỉ cần Cố Hoan, sẽ không lấy đi một cây kim mũi chỉ nào của Cố gia.”
Nam Tầm trầm ngâm: “Tôi từng nói lời này à?”
“Cô…” Cố phu nhân tức giận chỉ vào Nam Tầm, mặt già đỏ bừng: “Rõ ràng cô đã nói, chỉ cần tôi giúp cô tranh thủ quyền nuôi nấng Cố Hoan thì cô sẽ tay trắng rời đi, không lấy một đồng nào cả.”
Dứt lời, tim Cố phu nhân căng thẳng, bà ta bị lừa.
Cố Nam Thành khó tin mà nhìn về phía Cố phu nhân: “Mẹ, sao mẹ lại lấy Hoan Hoan ra làm giao dịch với Nam Tầm.”