Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 421




Chương 421

Sau khi bình tĩnh lại, Trần Do Mỹ lập tức gọi điện thoại cho Cố Nam Thành, nghẹn ngào khóc thút thít: “Anh Nam Thành, anh thấy Weibo mới của chị Nam Tầm chưa? Hiện tại mọi người đều đang công kích chúng ta, có phải chúng ta thật sự sai rồi không?”

Cố Nam Thành nghe Trần Do Mỹ tủi thân khóc lóc kể lể thì đặc biệt đau lòng, đồng thời càng chán ghét Nam Tầm, gã lại hứa hẹn với Trần Do Mỹ: “Đừng nghĩ nhiều Tiểu Mỹ, tất cả có anh rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Cố Nam Thành xông lên lầu, lấy hai quyển sổ đăng ký kết hôn ra rồi nghiêm túc xem xét, sau đó xé nát chúng.

“Nam Tầm, xem ra là tôi coi thường cô.”

Cô đã định liệu trước gã muốn làm gì, chỉ im lặng không đề cập, sau đó tung ra một đòn phản kích, lập tức tát thẳng một bạt tai vào mặt gã.

Xem ra Nam Tầm quyết tâm muốn huỷ hoại gã!

Cố Nam Thành biết, chuyện đã đến nước này là không có khả năng quay đầu lại.

Hiện tại phản kích hữu lực đơn giản nhất chính là lấy ra chứng nhận ly hôn, nhưng gã căn bản chưa ly hôn với Nam Tầm, sao có khả năng lấy ra được?

Chẳng lẽ cũng làm hai quyển giả giống như Nam Tầm?

Căn bản không có khả năng.

Giấy chứng nhận phải up lên mạng, vô số đôi mắt nhìn chằm chằm, nếu gã đăng đồ giả lên thì rất nhanh sẽ bị người ta vạch trần, cho nên cách này không thể thực hiện.

Càng nghĩ, sắc mặt Cố Nam Thành càng âm trầm: “Nam Tầm, đây là cô ép tôi.”

Gã lấy điện thoại ra gọi, bảo người đi đón Cố Hoan về nhà tổ, tách Nam Tầm và Cố Hoan ra.

Cố Hoan là điểm yếu của Nam Tầm, cũng là vương bài của Cố Nam Thành, gã muốn Nam Tầm biết đối nghịch với mình là không biết lượng sức đến mức nào.

Mà Nam Tầm cũng liệu được Cố Nam Thành sẽ ra tay với Cố Hoan.

Đăng xong Weibo, Nam Tầm lập tức tiến đến trường học, nhưng vẫn muộn một bước.

“Hoan Hoan.” Nam Tầm nhìn Cố Hoan bị thư ký của Cố Nam Thành mang đi, thét chói tai vọt lên: “Buông nó ra, buông con gái tôi ra.”

Cố Hoan cũng nhìn thấy Nam Tầm, liều mạng mở đôi tay về hướng cô: “Mẹ, mẹ…”

Người nọ hành động rất nhanh, lập tức nhét Cố Hoan vào trong xe rồi lái xe rời đi, Cố Hoan sợ hãi, dựa vào cửa sổ xe khóc kêu muốn mẹ.

“Hoan Hoan, Hoan Hoan…” Sắc mặt Nam Tầm trắng bệch, liều mạng đuổi theo, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn xe biến mất khỏi trước mặt mình.

“Hoan Hoan…”

Nhìn chiếc xe kia biến mất, Nam Tầm bất lực quỳ xuống quốc lộ, toàn thân đã bị tuyệt vọng và hận thù mãnh liệt vây quanh.

Giờ khắc này, cô hận không thể gi3t chết Cố Nam Thành.

Tiếng còi chói tai và tiếng chửi bậy bén nhọn truyền đến từ phía sau, Nam Tầm chết lặng đứng lên, như một con rối gỗ không có linh hồn bước từng bước đi đến bên cạnh.

Cô cầm lấy điện thoại gọi cho Cố Nam Thành, điện thoại vang lên vài tiếng liền bị Cố Nam Thành tắt.