Chương 414
Tất cả những thứ đáng giá như châu báu tay sức, tiền mặt thẻ ngân hàng, sổ đỏ, chìa khóa xe và các loại giấy chứng nhận của Nam Tầm… đều bị cướp đoạt sạch sẽ, ngay cả chiếc nhẫn cưới cô tháo ra cũng ở trong đó.
Mấy thứ này đều được khóa trong ngăn tủ, hiện tại lại bị lục ra, có thể thấy được đối phương đã chuẩn bị trước rồi mới đến.
Nam Tầm không tranh cãi không càn quấy, để mặc vệ sĩ mang đồ đạc đi.
Cố phu nhân thực vừa lòng với sự thức thời của Nam Tầm, trước khi đi còn cảnh báo cô lần cuối: “Đừng giả vờ đáng thương trên mạng nữa, nếu cô dám huỷ hoại danh dự của Nam Thành, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô và Nam gia, nghe rõ chưa?”
Cố Nam Thành đi rồi, mang đi người hầu trong nhà.
Cố phu nhân bước tới, mang đi mọi thứ đáng giá.
Hiện giờ, có thể nói Nam Tầm không một xu dính túi.
Nam Tầm trở lại phòng ngủ, trừ quần áo và đồ dùng hằng ngày thì không còn cái gì cả, cô ngồi ở đầu giường, nhìn căn nhà bị lục tung rối loạn, trong lòng đau đớn bi thương.
Cô vốn có một cuộc đời toả sáng khắp nơi, vì Cố Nam Thành mà nguyện giấu đi tài năng, sinh con đẻ cái, giúp chồng dạy con, vì sao hiện giờ vẫn sống hèn nhát như thế?
Hạnh phúc nhiều năm, mọi khát khao tốt đẹp của cô đối với cuộc sống đều đã bị sự thay lòng đổi dạ của Cố Nam Thành dễ dàng đánh nát, làm cô trở tay không kịp, chật vật không chịu nổi.
Vì sao lúc trước cô lại ngây thơ cam tâm vì một người đàn ông mà từ bỏ tất cả, tin tưởng gã sẽ yêu mình cả đời, vĩnh viễn không thay đổi?
Cả đời rất dài, hiện giờ chỉ có thể đánh nát rồi nuốt tất cả tủi nhục, đau đớn, tuyệt vọng, bất lực vào lòng.
Nhìn người phu nữ ảm đạm trong gương, Nam Tầm chỉ cảm thấy mình vô cùng xa lạ, cô đã trở thành dáng vẻ mình khinh thường nhất.
Qua thật lâu, Nam Tầm gỡ cái vòng cổ trên cổ xuống.
Đây là vòng cổ kim cương năm đó Cố Nam Thành tặng cho cô, là vật đính ước của bọn họ, tuy rằng không đáng giá lắm, nhưng mấy năm nay cô vẫn luôn đeo nó.
Nam Tầm lấy khẩu trang ra đeo lên, nắm vòng cổ đi ra ngoài cửa.
Cô đi đến một cửa hàng chuyên bán đồ trang sức, tính bán nó đổi chút tiền, lát nữa ra chợ mua chút rau, sau đó đến trường đón Tiểu Hoan Hoan tan học.
Hiện tại cô sẽ không động vào số tiền của Cố Nam Thành, vòng cổ trong tay đã không còn ý nghĩa gì với cô nữa, bán còn có thể đổi chút tiền xài.
Khi Nam Tầm đi ra từ cửa hàng thì trong tay đã có thêm mấy ngàn.
Bởi vì đeo đã lâu, giá trị bị sụt giảm, nhưng Nam Tầm lại rất thỏa mãn, đã thật lâu cô không cầm tiền mặt, thật dày!
Lúc Nam Tầm đang tính rời đi thì nhạy cảm nhận ra một ánh mắt sắc bén, cô ngẩng đầu nhìn lại, lập tức trông thấy một gương mặt quen thuộc.
Là người đã bảy năm không gặp kia, hiện giờ anh đang ngồi trong chiếc Rolls-Royce cách đó không xa, dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô.
Giờ khắc này, sắc mặt Nam Tầm lập tức trắng bệch.
Cô xoay người, rời khỏi cửa hàng kia như chạy trốn, tránh trong ngõ nhỏ âm u, hồi lâu vẫn không dám đi ra.
Cô ôm lấy bản thân mà ngồi xổm trong góc, tan vỡ khóc rống thất thanh.