Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 407




Chương 407

Cố Nam Thành cười lạnh: “Hiện tại không phải cô ta muốn ly hôn, là anh muốn ly hôn.”

Trần Do Mỹ nức nở nói: “Anh Nam Thành, anh đã nghĩ kỹ chưa, em không muốn tương lai anh hối hận, dù sao chị Nam Tầm cũng là mẹ của Hoan Hoan, chị ấy đã đi theo anh nhiều năm như thế, đã trả giá rất nhiều.”

Cố Nam Thành như bị chạm vào điểm yếu, lập tức trở nên nóng nảy: “Trả giá rất nhiều vì anh? Nam Tầm từng trả giá cái gì? Luôn là anh vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, anh nuôi cô ta nuông chiều cô ta, cô ta muốn cái gì thì được cái đó, không vừa lòng một chút thì xụ mặt chiến tranh lạnh, cũng không bận tâm đ ến cảm nhận của anh.”

“Em biết sống với cô ta mệt mỏi đến mức nào không?” Cố Nam Thành mất khống chế rít gào với Trần Do Mỹ: “Anh đã sớm chịu đủ sự cứng đầu của cô ta, mọi thứ của cô ta đều là anh cho, không có anh thì Nam Tầm chả là cái thá gì cả, dựa vào cái gì còn anh phải dỗ dành, phải nhân nhượng cô ta?”

Trần Do Mỹ như bị dọa, hoảng sợ nhìn hắn.

Cố Nam Thành phát hiện mình mất khống chế, hít vào một hơi thật sâu: “Xin lỗi Tiểu Mỹ, không phải anh mắng em, anh chỉ bị áp lực lâu quá.”

Trần Do Mỹ chùi nước mắt, vùi mặt vào ngực Cố Nam Thành, dịu dàng săn sóc mà nói: “Nếu anh muốn thì em sẽ làm một người lắng nghe.”

Cố Nam Thành duỗi tay ôm chặt lấy eo cô ta, trầm mặc một lúc mới mở miệng nói: “Em biết không, kỳ thật anh luôn muốn đón mẹ và em gái đến ở chung. Sức khỏe mẹ anh không tốt, lượng công việc nhiều nên thường xuyên phải ở lại trường, Bắc Thành lại ở một mình bên ngoài, tuy rằng trong nhà có người hầu, nhưng trước sau anh vẫn không yên tâm.”

“Lúc trước vì mẹ phản đối anh và Nam Tầm ở bên nhau, anh mới dẫn cô ta dọn ra ngoài ở. Nhiều năm đã qua, mẹ anh đã sớm tán thành cô ta, trong tối ngoài sáng nói qua rất nhiều lần muốn dọn đến ở chung, như vậy có thể chơi với Hoan Hoan, nhưng Nam Tầm luôn không chấp nhận.”

“Hiện tại sức khỏe của mẹ ngày một giảm sút, anh còn có thể ở bên mẹ bao lâu? Nhưng Nam Tầm ghi hận chuyện năm đó, nhất quyết không chịu cùng anh làm tròn đạo hiếu.”

“Vì chuyện này, anh và cô ta đã cãi nhau vài lần, nhưng cô ta lại không chịu gật đầu, còn nói ngay trước mặt mẹ anh, ‘Nếu anh đón mẹ anh tới, tôi sẽ dẫn Hoan Hoan ra ngoài ở,” anh nghe lời này mà trái tim rét lạnh.”

Trần Do Mỹ nhíu chặt mày lại mà nói: “Phụng dưỡng người già là trách nhiệm của con cái mà, bác gái già rồi cũng hi vọng con cái ở bên cạnh, chị Nam Tầm nói như vậy sẽ làm bác gái tổn thương đến mức nào.”

Cố Nam Thành tiếp tục nói: “Sau lần khắc khẩu đó, mẹ anh không còn tới nhà, cho nên Tiểu Mỹ, anh và Nam Tầm đi đến bước đường như hôm nay thật sự không liên quan đến em, cho nên em không cần tự trách.”

Trần Do Mỹ đau lòng ôm lấy Cố Nam Thành, hiểu chuyện mà nói: “Nếu em là chị Nam Tầm, em nhất định sẽ không làm anh Nam Thành khó xử như thế.”

Cố Nam Thành nâng mặt Trần Do Mỹ lên, nhìn vào mắt cô ta mà hỏi: “Nếu là em, em có bằng lòng cùng anh hiếu kính mẹ không?”

Trần Do Mỹ không chút do dự mà gật đầu: “Đương nhiên, em yêu anh, tất nhiên cũng nguyện ý yêu thương người nhà anh, cùng anh chăm sóc họ.”

Cố Nam Thành nghe xong thì rất cảm động, nhịn không được hôn lên trán Trần Do Mỹ một cái, ôm chặt lấy cô tiếc nuối thở dài: “Em dịu dàng thiện lương như thế, vì sao anh không sớm gặp được em, Tiểu Mỹ chờ anh, anh nhất định sẽ cưới em làm vợ.”