Chương 1152
Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục bôi thuốc lên lưng hắn: “Tay thì sao?”
Lăng Tiêu lại nhắm hai mắt lại, hời hợt: “Trà vừa pha xong, tạt lên.”
Đồng tử của Thịnh Hoàn Hoàn co rụt lại: “Bị phỏng ở biệt thự lưng chừng núi?”
Kỳ thật cô muốn hỏi là chén nước trà đó có phải là Lăng Hoa Thanh tạt không.
Lăng Tiêu lạnh nhạt “Ừ” một tiếng rồi thay đổi chủ đề: “Đường Nguyên Minh nấu ăn thế nào?”
Tâm tình của Thịnh Hoàn Hoàn rất phức tạp, thái độ của Lăng Tiêu chứng minh suy đoán của cô, nhất định là hắn phát sinh tranh chấp với Lăng Hoa Thanh ở biệt thự lưng chừng núi nên mới bị phỏng như vậy.
“Cũng không tệ lắm.” Thịnh Hoàn Hoàn không yên lòng trả lời.
Lăng Tiêu là con của ông ta, sao Lăng Hoa Thanh lại ra tay được?
Câu “Cũng không tệ lắm” này của Thịnh Hoàn Hoàn làm Lăng Tiêu lại mở mắt ra, lặp lại câu nói này của cô lần nữa: “Cũng không tệ lắm?”
Thịnh Hoàn Hoàn lấy lại tinh thần, nhớ tới mấy tấm ảnh Lăng lão thái thái gửi cho mình thì ánh mắt lại nhìn xuống tay Lăng Tiêu: Tay hắn đã phỏng thành như vậy mà ban đêm còn xuống bếp, thật là không biết sống chết.
“Anh nên trở về đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nói về Đường Nguyên Minh với Lăng Tiêu nên cất đồ rồi đứng lên.
Cô còn chưa diễn xong vở kịch này, sau khi cất hộp y tế đi thì cầm điện thoại bước vào phòng tắm, đứng trong phòng tắm mắng hết người này đến người khác, thảm nhất đương nhiên là quản lý phòng an ninh.
Chu gia.
Chu Tín thu được video hội nghị Thịnh Hoàn Hoàn nổi trận lôi đình, lúc này đang nói chuyện điện thoại với Dương Lập.
Dương Lập rất đắc ý mà nói: “Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn như con ruồi mất đầu, bắt được ai là mắng, căn bản không còn bình tĩnh tỉnh táo nổi nữa, tôi thấy đêm nay cô ta sẽ mất ngủ.”
Chu Tín cười nói: “Làm mất thứ quan trọng như vậy thì Đường Thị không có khả năng giao dự án này cho cô ta nữa, có lẽ sẽ bị kiện, buộc Thịnh Thế bồi thường một số tiền kếch xù, cô ta đương nhiên sốt ruột rồi.”
Dương Lập kích động mà nói: “Tốt chờ mong ngày mai đến, hi vọng đến lúc đó đừng dọa khóc cô ta, ha ha!”
Chu Tín không quên căn dặn: “Giấu kỹ thứ đó đi, tuyệt đối không thể xảy ra chút sai lầm nào cả, chờ im ắng rồi lại tìm người để bán ra cái giá tốt.”
Dương Lập nghe xong thì vội vàng nói: “Tổng giám yên tâm, đã giấu kỹ rồi, tuyệt đối sẽ không có ai biết.”
Sau khi cúp điện thoại, Dương Lập bước nhanh đi đến cửa sổ rồi cúi nhìn cái ao sen trong sân nhà mình, tủ sắt kia đang được giấu dưới đáy ao.
Ông ta đã chuẩn bị đầy đủ, đồ trong đó sẽ không thấm nước.
Dương Lập rất tự tin sẽ không ai nghĩ tới ông ta lại giấu tủ sắt trong ao sen nhà mình.
Nghĩ đến giá trị của nó, khóe miệng Dương Lập bất giác nhếch lên, từ khi Thịnh Hoàn Hoàn đến công ty thì họ không kiếm được chỗ tốt gì nữa.
Thứ trong tủ sắt này coi như là Thịnh Hoàn Hoàn đền bù cho họ đi!
Lúc này Dương Lập không biết thứ trong tay mình là giả, chỉ là một đống sắt vụn không đáng tiền mà thôi.
Chu Tín rất cẩn thận nên trước khi đi ngủ còn gọi điện thoại cho cao tầng, biết Thịnh Hoàn Hoàn lại mắng họ một trận thì cuối cùng cũng an tâm nằm xuống.