Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 1126




Chương 1126

Tới đây, hai chữ này làm An Lan cực kỳ hoảng sợ, bà bắt đầu lui về phía sau, đưa mắt tìm kiếm khắp nơi xem có gì bảo vệ được mình không.

Thẩm Tu Nghi biết Lăng Hoa Thanh vào phòng An Lan thì vội vàng bưng hoa quả đi lên, nhưng lại bị vệ sĩ chặn ở ngoài cửa: “Xuống đi, hiện tại Nhị gia và phu nhân không cần.”

Thẩm Tu Nghi đứng ngoài cửa cũng có thể nghe thấy bên trong truyền tới tiếng kêu thảm thiết, tên súc sinh Lăng Hoa Thanh kia lại cưỡng ép phu nhân…

Thẩm Tu Nghi không nói gì nữa mà siết chặt đĩa trái cây rồi quay người rời đi, trên mặt đầy vẻ quyết liệt.

Cô ấy muốn tên súc sinh này chết, không thể chờ thêm giây nào nữa.

Sau mười mấy phút, Thẩm Tu Nghi lại xuất hiện ở ngoài cửa, trong tay bưng một bình trà chuẩn bị riêng cho Lăng Hoa Thanh.

Vệ sĩ dò xét Thẩm Tu Nghi một cái, mặt không cảm xúc nói: “Chờ ở đây đi!”

Đây là thói quen của Lăng Hoa Thanh, anh ta không có lý do đuổi Thẩm Tu Nghi đi.

Mấy phút sau cánh cửa được mở ra, Lăng Hoa Thanh quần áo chỉnh tề đi ra từ bên trong, đưa tay nhận lấy chén trà do Thẩm Tu Nghi đưa tới, nhưng sau đó ông ta lại đột nhiên dừng lại.

Ông ta nhìn về phía Thẩm Tu Nghi: “Ngẩng đầu lên.”

Trong lòng Thẩm Tu Nghi run lên rồi chậm rãi nâng mặt lên, cô ấy trấn định gọi: “Nhị gia.”

“Tại sao tay cô lạnh như thế?” Lăng Hoa Thanh sắc bén nhìn vào Thẩm Tu Nghi: “Chẳng lẽ là làm việc trái với lương tâm?”

Lăng Hoa Thanh đã ngồi tù nhiều năm, có thể sống sót đến bây giờ đều là nhờ tâm tư cẩn thận đó, đặc biệt là làm sao ông ta có thể tin tưởng được người bên cạnh An Lan?

Tay Thẩm Tu Nghi bất giác siết chặt đĩa: “Nhị gia cẩn thận thật, tôi còn trẻ nhưng thân thể đã suy nhược, vừa đến chu kỳ thì tay chân sẽ lạnh buốt.”

“Thật sao?” Giọng nói của Lăng Hoa Thanh không nghe ra chút cảm xúc nào, ông ta đưa chén trà tới trước mặt Thẩm Tu Nghi: “Uống nó.”

Ngay lập tức, trên mặt Thẩm Tu Nghi không còn chút máu nào: “Đây là trà của Nhị gia…”

“Tôi bảo cô uống nó.” Giọng Lăng Hoa Thanh bỗng lạnh đi.

Lúc này tiếng nói của An Lan truyền đến từ trong phòng: “Ông có bất mãn gì thì nhắm vào tôi, đừng làm khó dễ một người hầu.”

Tiếp đó An Lan xuất hiện ở cửa ra vào, váy ngủ trên người bà đã bị xé nát.

Vệ sĩ ngoài cửa lập tức quay người đi.

Lúc này quản gia bước nhanh tới: “Nhị gia, thiếu gia đến.”

Cuối cùng sắc mặt Lăng Hoa Thanh cũng dịu lại, nhưng ông ta không định bỏ qua cho Thẩm Tu Nghi mà đặt chén trà lên mâm rồi mở miệng lần nữa: “Uống trà.”

Chỉ là một ly trà, theo Lăng Hoa Thanh thấy thì cũng không phải làm khó dễ gì Thẩm Tu Nghi, trừ phi trong trà có bỏ cái gì.

“Vâng, Nhị gia.”

Toàn thân Thẩm Tu Nghi lạnh buốt, cô ấy biết mình trốn không thoát nên nghiêng mặt qua liếc nhìn An Lan, khóe miệng lộ ra nụ cười bi thương.

An Lan thầm kêu không ổn, nhưng không chờ bà suy nghĩ kỹ thì Thẩm Tu Nghi đã nhào về hướng Lăng Hoa Thanh, trong tay hiện lên tia sắc lạnh.

“Đi chết đi!”