Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 1036




Chương 1036

Quần áo của Mộ Tư rất sạch sẽ, có thể thấy được trước đó anh ta vẫn tràn ngập hi vọng với tương lai, vì sao lại đột nhiên không kiềm nén được nỗi lòng, trong đó nhất định có nguyên nhân gì.

Mộ Tư dời mắt khỏi gương mặt cô: “Không có, chỉ ở bệnh viện lâu quá nên phiền thôi.”

Nếu anh ta không muốn nói thì Thịnh Hoàn Hoàn cũng không tiện hỏi nhiều, cô chuyển chủ đề: “Mã Lai nói hôm nay anh có xem tôi thi đấu.”

Mộ Tư gật đầu cười nói: “Ừm, hôm nay em thi rất đặc sắc.”

Mộ Tư cười rất dịu dàng, lại không có sức sống.

Thịnh Hoàn Hoàn đứng dậy rót ly sữa bò cho anh ta: “Ngày mai là ngày cuối cùng, chờ cuộc thi kết thúc thì mỗi tối tôi sẽ tới tập vật lý trị liệu một chút cho anh.”

Hai mắt Mộ Tư lập tức sáng lên, như con cá mắc cạn lại tìm được nguồn nước: “Thật sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Thật, cho nên anh đừng từ bỏ được không?”

Đôi môi còn xinh đẹp hơn phụ nữ của Mộ Tư lại nhếch lên, lần này đầy tràn dịu dàng và vui sướng, anh ta nhận lấy ly sữa bò Thịnh Hoàn Hoàn đưa tới rồi lập tức nuốt hết vào bụng.

Thấy cảm xúc của anh ta ổn định lại, Thịnh Hoàn Hoàn mới cho người đi vào quét dọn căn phòng.

Mã Lai tiến đến muốn đỡ Mộ Tư lên giường, Mộ Tư lại ngồi không nhúc nhích mà nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, trong đáy mắt hiện lên một tia khẩn cầu.

Hai chân Mộ Tư không còn cảm giác, nửa người dưới không phát lực được nên muốn lên giường cũng phải dựa vào người khác trợ giúp, anh ta không muốn để Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy sự vô năng bất lực này của mình, lòng tự tôn của anh ta sẽ không chịu nổi.

Không chỉ lên giường mà anh ta còn không có khả năng đi toilet một mình.

Điều này đủ để phá hủy sự kiêu ngạo của một người đàn ông.

Thịnh Hoàn Hoàn xoay người đi ra ngoài.

“Lão đại, tôi giúp anh.” Mã Lai muốn ôm Mộ Tư lên giường, nhưng lại bị anh ta đẩy ra.

Mộ Tư chống hai tay bên giường, dùng sức chống thân thể mình cố chấp nhổm lên, nhưng cho dù làm vậy thì anh ta vẫn cần Mã Lai trợ giúp.

Rõ ràng chỉ là một chuyện đơn giản mà một mình anh ta cũng làm không xong!

Khi Thịnh Hoàn Hoàn trở vào thì Mộ Tư đã nằm xuống.

“Anh em Bạch Băng biết anh bị thương không?” Thịnh Hoàn Hoàn hỏi.

“Còn chưa biết, anh nói với họ là mình xuất ngoại.” Mộ Tư thản nhiên trả lời, sau đó đặt hai tay lên chăn.

Cô từng nói tay anh ta rất đẹp, trước kia luôn thích nắm lấy mà thưởng thức, nói chúng thích hợp ưu nhã nhảy múa trên phím đàn.

Thịnh Hoàn Hoàn lại không để ý đến hành động của anh mà rót ly nước đặt lên đầu giường: “Nói cho họ đi, để trong phòng bệnh không đến mức quạnh quẽ như vậy.”

Mộ Tư cười nhạt một tiếng, ôn tồn lễ độ nói: “Em biết anh không phải người thích náo nhiệt.”

Thịnh Hoàn Hoàn không nói nữa mà cầm lấy túi xách trên ghế sa lon rồi tạm biệt Mộ Tư: “Đã trễ quá rồi, anh nghỉ ngơi đi, tối mai tôi lại tới.”

Mộ Tư đột nhiên bắt lấy tay cô, khuôn mặt đẹp trai lộ ra một tia khẩn cầu: “Đừng đi Hoàn Hoàn, ở lại với anh được không?”

Bởi vì động tác quá nhanh làm tư thế của anh ta có chút chật vật.

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày, đỡ anh ta lên rồi rút tay khỏi hai tay anh ta: “Anh nghỉ ngơi đi, ngày mai phối hợp với bác sĩ làm vật lý trị liệu cho tốt.”