Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 69: 69: Sự Chua Xót Không Nói Nên Lời






Vòng qua sảnh chính của nhà thờ, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bọn họ, tiếng bàn tán khe khẽ vang lên.

Hạng Chí Viễn không quan tâm chút nào, ôm cô đi về phía bên cạnh hành lang, hai bên tường của hành lang treo đầy những bức tranh sơn dầu chúc phúc trong sáng, trang nghiêm, tư thế ôm nhau của hai người họ tạo thành một hình ảnh tương phản.

Một mùi hương thảo dược nhàn nhạt bay đến, cả người Giang Ninh Phiến cứng đờ.

An Vũ Dương đang đứng ở bên cạnh lối đi, khuôn mặt dịu dàng bình tĩnh, hai mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước.

Hiển nhiên là Hạng Chí Viễn không nhớ rõ anh ta, trong đầu anh chỉ còn lại suy nghĩ xấu xa, ôm cô đi thẳng về phía trước không thèm quay đầu lại, đi lướt qua người An Vũ Dương...!
Giống như là thước phim điện ảnh quay chậm...!

Bỗng nhiên An Vũ Dương cảm giác được điều gì đó, quay mặt về phía cô, trên mặt đầy nghi ngờ
An Vũ Dương cách bọn họ rất gần, hình như đã nghe được những lời nói này, đột nhiên vẻ mặt bình tĩnh của anh ta sụp đổ, nhục nhã như tro tàn.

Gần như vậy, Giang Ninh Phiến cũng có thể nghe được hơi thở bất an của An Vũ Dương.

Đột nhiên, cô lại có cảm giác báo thù, xen lẫn sự chua xót không nói nên lời.

Giang Ninh Phiến không nói gì, để mặc cho Hạng Chí Viễn bế cô vào một căn phòng nào đó.

Vừa chuyển, cô ở trong lòng của Giang Ninh Phiến nhìn thấy Cô Minh Thành dùng sức đẩy An Vũ Dương từ phía sau khiến cho anh ta đập vào tường.


Hình như An Vũ Dương không cảm nhận được sự đau đớn, anh ta vẫn hướng mặt về phía của bọn họ, có chút cố chấp, sắc mặt xám xịt...!
Cô cũng rất muốn biết, nếu như anh ta bị mù vậy thì ánh mắt của anh ta lúc này là như thế nào?
Cô Minh Thành cảm thấy An Vũ Dương có điều gì đó không đúng, đưa tay quơ quơ trước mặt anh ta, thấy anh ta không có phản ứng gì, lập tức chửi mắng một trận: "Này! Sao lại có một kẻ mù lượn qua lượn lại ở đây vậy! Dọn dẹp! Mang anh ta ra ngoài cho tôi! Đừng làm mất hứng thú của cậu Hạng!"
Sau đó, gương mặt của An Thành Dương hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Giang Ninh Phiến.

Hạng Chí Viễn bế cô vào trong phòng, còn chưa đóng cửa lại, anh đã ép cô vào bức tường lạnh lẽo mà hôn cô một cách cuồng nhiệt, một tay kéo chiếc váy của cô xuống, tay còn lại giữ lấy tóc cô, không thể chờ đợi lâu anh vội vàng đảo quanh đôi môi cô, cướp đoạt lấy hơi thở của cô.

"Cậu Hạng..."
Giang Ninh Phiến đẩy ngực của anh ra, quay mặt sang chỗ khác hít thở.

Tên xấu xa.

Ngựa giống..