Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 521




Chương 521

“Ơ kìa, hoa khôi cảnh sát, đi nhanh như vậy làm gì?”

Cô Minh Thành và hai tên đàn em nhanh chóng đuổi theo ngăn lối đi của Giang Ninh Phiến lại.

Giang Ninh Phiến thờ ơ nhìn về phía mái tóc ngắn màu bạc kia của Cô Minh Thành: “Kiểm tra theo thông lệ đã kết thúc, thu đội.”

Lời này của cô là nói với các đồng nghiệp.

Các đồng nghiệp nhìn thấy tình hình như vậy thì đều biết có gì đó không đúng, ai nấy đều cất bước muốn đi.

“Tôi xem ai dám đi?”

Cô Minh Thành hừ lạnh, ra lệnh một tiếng, tất cả mọi lối ra của sàn nhảy đều bị đàn em đóng cửa lại và canh giữ.

Sàn nhảy của quán bar trở thành một hòn đảo hoang.

“Địa bàn của Hạng Chí Viễn tôi là nơi mà bọn cớm các người nói vào là vào, nói kiểm tra là kiểm tra?” Tiếng cười lạnh của Hạng Chí Viễn vang lên ở sau lưng Giang Ninh Phiến.

Giọng nói kia lạnh lẽo đến đáng sợ.

“Vậy anh muốn như thế nào?”

Giang Ninh Phiến cắn môi, quay đầu nhìn về phía gương mặt yêu nghiệt không chịu nổi kia của Hạng Chí Viễn, trong giọng nói lại cố gắng nặn ra sự bình tĩnh ung dung.

“Ba tháng không gặp, vừa đến cô đã kiểm tra địa bàn của tôi?”

Ánh mắt sâu thẳm của Hạng Chí Viễn nhìn cô chằm chằm, cái cằm thon gầy hơi ngửa lên, khóe môi hơi nhếch như cười như không: “Kiểm tra được cái gì rồi?”

“Không tra được gì cả.”

Giang Ninh Phiến nói.

Nếu như anh không ngấm ngầm giở trò thì sao cô có thể đến đây kiểm tra mai thúy, đương nhiên anh sẽ không để lại bất cứ thứ gì ở quán bar.

“Thật sao?”

Hạng Chí Viễn nói với giọng điệu không phân biệt được là vui hay là giận, quay người ngồi xuống một chiếc ghế sô pha ba người có kiểu dáng châu Âu, hai chân mở ra, cơ thể nghiêng về phía trước, mười ngón tay đan xen đặt ở dưới cằm, giọng nói gợi cảm mà trầm thấp: “Cô Minh Thành, mấy cậu để hoa khôi cảnh sát kiểm tra căn cước công dân chưa?”

Lúc nói lời này, Hạng Chí Viễn luôn ngước mắt nhìn chằm chằm vào mặt của Giang Ninh Phiến.

Ba tháng nay, đây là lần đầu tiên anh được nhìn mặt cô từ chính diện.

Dù đã mang thai cũng không béo hơn bao nhiêu, một chiếc áo khoác đồng phục màu đen càng khiến cô trông gầy hơn, xấu muốn chết.

“Chưa ạ, thưa cậu chủ.” Đàn em đáp.

“Hoa khôi cảnh sát, kiểm tra của chúng tôi đi này.”

Cô Minh Thành kéo áo khoác ra, là người đầu tiên lấy một tờ căn cước công dân từ trong đó ra rồi đập xuống mặt đất trước mặt Giang Ninh Phiến.

“Bẹp.”

“Bẹp.”

“Bẹp…”