Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 489




Chương 489

Ở bãi đỗ xe của chùa, rất nhiều được đỗ ở đó. Một đội bảo vệ mặc đồng phục đứng canh giữ ở đó, ai ấy cũng đều mang vẻ bày trận chờ địch.

Đại sảnh trong chùa mang đậm bản sắc Thái Lan, rực rỡ như cung điện, vô cùng xa hoa, tranh vẽ trên tường toát lên cảm giác thời đại.

Trong không khí mang mùi gỗ đàn hương.

Tiếng chuông vang lên có tác dụng trấn tĩnh lòng người.

Một nhóm người xếp hàng chỉnh tề lục tục tiến vào đại sảnh trong chùa, trong đại sảnh mênh mông có hơn một ngàn người đang đứng, bên ngoài đại sảnh chùa số lượng người còn hơn mấy chục lần như thế.

Trong chùa, tượng Phật trang nghiêm.

Trong một căn phòng của ngôi chùa, không gian vô cùng yên tĩnh, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng chuông hùng hậu.

Một dáng người cao lớn nửa nằm trên một cái ghế mát xa màu đen, mặc bộ đồ da bó sát người màu đen hòa làm một với chiếc ghế mát xa.

Trên bếp lò bên cạnh chiếc bàn, gỗ đàn hương đang lan tỏa ra mùi hương thanh tĩnh.

Trên bếp lò bên cạnh chiếc bàn, gỗ đàn hương đang lan tỏa ra mùi hương thanh tĩnh.

Anh nằm đó nhắm hai mắt lại, dưới ánh đèn, gương mặt góc cạnh rõ ràng với đường nét hoàn mỹ giống như đã được chạm trổ tỉ mỉ, không có khuyết điểm.

Đây là một gương mặt cực kỳ đẹp đẽ mang nét nữ tính.

Tay anh đặt ở một bên, năm ngón tay thon dài, xương ngón tay rõ ràng giống như tác phẩm nghệ thuật, động tác ngón trỏ gõ nhẹ chứng minh anh vẫn chưa ngủ.

Tay anh đặt ở một bên, năm ngón tay thon dài, xương ngón tay rõ ràng giống như tác phẩm nghệ thuật, động tác ngón trỏ gõ nhẹ chứng minh anh vẫn chưa ngủ.

Trên ngón trỏ của anh đeo một chiếc nhẫn màu đen với tạo hình một cái đầu hồ ly, đôi mắt chạm rỗng toát ra khí chất sắc bén, bá đạo.

“Cốc cốc.”

Cánh cửa bị gõ hai lần.

Giọng nói của Cô Minh Thành từ ngoài truyền vào: “Thưa cậu Hạng.”

Nghe vậy, người đàn ông nằm trên ghế mát xa chợt mở mắt, khác với gương mặt đầy nét nữ tính kia, đôi mắt của người đàn ông lại sâu sắc, sắc bén và mạnh mẽ…

Tự cao tự đại không ai sánh bằng.

“Vào đi.”

Hạng Chí Viễn lạnh lùng mở miệng.

Cô Minh Thành đẩy cửa đi vào: “Cậu Hạng, tất cả mọi người đều đến rồi, ông chủ Hạng mời anh ra ngoài.”

“…”

Nghe vậy, đôi mắt Hạng Chí Viễn khẽ động, dưới ánh đèn gương mặt phủ đầy lo lắng.

Hạng Chí Viễn ngồi dậy khỏi ghế mát xa, anh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay mình. Đầu hồ ly là ký hiệu của nhà họ Hạng, ánh mắt anh lại rơi vào ngón áp út…