Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 477




Chương 477

Lạnh đến mức cô chỉ muốn hít một chút xíu hơi ấm thôi cũng được, nhưng đáp lại cô chỉ có làn gió đêm lạnh buốt đang thổi không ngừng.

Dạ dày rất khó chịu.

Giang Ninh Phiến đau đến đổ cả mồ hôi lạnh, sau khi nôn ra chút thức ăn vốn không được bao nhiêu trong dạ dày, vừa tiếp tục bước đi được khoảng mười mét, hai chân cũng đã mềm nhũn cả ra.

Cô chỉ có thể ngồi dựa vào bồn hoa, cuộn cả người lại, cắn chặt môi, cô sắp không chịu đựng nổi vì đau nữa rồi.

Giang Ninh Phiến muốn gọi điện thoại cầu cứu, nhưng khi mở điện thoại ra chỉ thấy lác đác vài cái tên thì lại bỏ điện thoại vào trong túi.

Cô có thể tìm ai đây, ai cũng đều đang bận việc của riêng mình, sẽ có ai không màng mọi việc mà chạy tới chăm sóc cho cô hay sao.

Sẽ không ai có thể bỏ mặc mọi chuyện mà chạy tới chăm sóc cho cô như Hạng Chí Viễn cả.

Nhưng mà cô lại đánh mất Hạng Chí Viễn rồi.

“…”

Sẽ ổn thôi.

Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.

Giang Ninh Phiến tự nhủ, giơ tay xoa nhẹ dạ dày, cuộn người lại ngồi bên đường.

Gió đêm lạnh buốt thổi qua, mái tóc dài của cô cũng bị thổi tung…

Bóng dáng dưới ánh đèn đường vậy mà lại gầy gò vô cùng.

Đêm nay khi Giang Ninh Phiến về đến nhà, cơ thể đã mềm nhũn mà dựa vào tường, uống một ly nước ấm rồi ngã lên giường ngủ mất.

Suốt cả một đêm cô tỉnh lại không dưới bốn lần.

Bao nhiêu nước uống vào trong bụng đều nôn ra ngoài sạch sẽ.

Giang Ninh Phiến nhận ra có lẽ sức khỏe mình có vấn đề rồi.

Lúc ở bên Hạng Chí Viễn cô được chăm nom quá kỹ càng như một công chúa vậy, lúc này khi không còn lại gì nữa, sự khác biệt quá lớn, đến ngay cả sức khỏe của cô cũng bắt đầu có ý muốn chống đối rồi.

Chắc là phải dành thời gian khi khám sức khỏe thôi.

Hôm sau, một mình Giang Ninh Phiến lái xe đến cảng biển, chiếc xe luồn lách trên con đường nhỏ như con thoi rồi dừng lại trước một căn nhà tồi tàn.

Cô ngồi trong xe nhìn hình bóng của một người lưng còng qua hàng rào.

Mẹ vẫn mặc bộ quần áo lỗi thời như hồi trước, một mình bận rộn đi tới đi lui, trải qua cuộc đời của một người cô độc, cô quạnh lại lạnh lẽo.

“Mẹ ơi.”

Giang Ninh Phiến xuống xe, đi đến sau lưng mẹ nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Chỉ là một tiếng gọi nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho cô chợt cảm thấy bản thân mình đã chịu phải rất nhiều uất ức.

Không biết vì sao lại có cảm xúc này, ngay cả lúc phải đối mặt với Hạng Chí Viễn cô cũng có thể bình tĩnh đối đáp, nhưng khi nhìn thấy mẹ, trong lòng cô lại tràn đầy sự tủi thân uất ức.

Bản thân dường như đã mất kiểm soát rồi.

“…”