Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 435




Chương 435

“Hứ, mơ mộng hảo huyền.” Lâu Doanh đẩy Vạn Nhất ra.

Trong bóng tối, khóe miệng Vạn Nhất nhếch lên một nụ cười thành công, sau đó nhảy ra, đứng cách Lâu Doanh rất xa, dáng vẻ như sợ bị xâm phạm: “Cô đừng tới đây, tôi nói cho cô biết, lần này tôi thề chết để bảo vệ sự trong sạch của mình đấy.”

“Trong sạch cái khỉ gì, vừa rồi anh còn nói là đã ngủ với đàn ông rồi.” Lâu Doanh ngồi ở mép giường, chất vấn: “Người đàn ông đó là ai? Có phải là người trong Ám Dạ các anh không?”. Tiên Hiệp Hay

Vạn Nhất né tránh trả lời.

“Được rồi, Vạn Nhất đáng chết, anh dám cắm cho bà đây một cái sừng, anh có tin bà đây sẽ hủy luôn cái chân thứ ba của anh luôn không.”

“Lâu Doanh.”

Vạn Nhất đột nhiên rất nghiêm túc gọi một tiếng, nhưng vẫn đứng cách Lâu Doanh vài mét, chậm rãi, cảm xúc dâng trào ra, cảm thán: “Lâu Doanh, cô buông tha cho tôi đi, chúng ta không thích hợp, tôi cũng sẽ không bảo cô chịu trách nhiệm đâu, chúng ta cứ như vầy, bỏ qua hết, hãy để quá khứ như gió, theo gió trôi đi… nhé!”

Vạn Nhất còn đọc diễn cảm ra một đoạn dài.

Lúc trước Vạn Nhất đuổi theo cô bảo cô chịu trách nhiệm, Lâu Doanh trốn còn không kịp, hiện tại anh ta lại đột nhiên bảo cô buông tha cho anh ta, trong lòng Lâu Doanh đột nhiên cảm thấy có chút trống rỗng.

Như thể món đồ của mình một ngày nào đó đột nhiên bị lấy đi mất.

Lâu Doanh nhìn Vạn Nhất, trái tim cô ấy chợt nhói lên: “Gà luộc, cái đó, tôi…”

“Chị à, chị tiên nữ, Quan Thế Âm Bồ tát, cô thật sự cái gì cũng tốt.” Vạn Nhất chắp hai tay lại nói: “Chúng ta thật sự không thích hợp, miễn cưỡng ở bên nhau cũng sẽ không hạnh phúc. Cô nhìn hai chúng ta đi, từ khi quen biết nhau đến giờ, có lần nào không phải gây gỗ đánh nhau? Giống như kiếp trước tôi đã đào mộ tổ tiên của cô lên vậy.”

Lâu Doanh cau mày, đột nhiên cảm thấy mình rất áy náy, muốn giải thích vài câu: “Tôi…”

Vạn Nhất cắt ngang lời nói của Lâu Doanh: “Tôi biết, trong lòng cô cảm thấy có lỗi với tôi. Cô cảm thấy vô cùng áy này vì lần trước đã lấy đi sự trong trắng của tôi. Không sao cả, làm đàn ông mà, vẫn nên rộng lượng một chút.”

“Anh……”

“Tôi thực sự không sao.” Vạn Nhất lại ngắt lời Lâu Doanh lần nữa: “Tôi tin rằng sau này tôi sẽ tìm được một người phụ nữ không chê tôi vì đã mất đi trong trắng, cô đừng tự trách mình, nếu cô thực sự cảm thấy áy náy, thì bù đắp cho tôi một ít về mặt kinh tế cũng được. “

Lâu Doanh: “…”

Nhìn Vạn Nhất tỏ vẻ rất ấm ức cầu xin tự do trước mặt mình, Lâu Doanh cảm thấy đầy mình tràn ngập tội lỗi, đột nhiên mạnh mẽ nói: “Anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ không đối bạc đãi anh đâu, anh muốn bao nhiêu, bây giờ tôi sẽ chuyển cho anh.”

“Cô cứ dựa vào lương tâm của mình mà cho đi.” Vạn Nhất suỵt mũi, cố nặn ra hai hàng nước mắt: “Cô cảm thấy trinh tiết của tôi đáng giá bao nhiêu, thì cô cứ cho bấy nhiêu.”

Lâu Doanh đột nhiên đến gần Vạn Nhất, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta: “Anh có cái thứ gọi là trinh tiết đó à? Dù anh có đi chăng nữa thì cái thứ gọi là lương tâm đó, tôi không hề có.”

Vạn Nhất: “…”

“Một trăm tệ, không thể nhiều hơn được nữa.” Lâu Doanh lấy ra một tờ một trăm tệ: “Cầm lấy đi.”

Vạn Nhất nhìn chằm chằm, hai mắt trừ to: “Tiền chôn cho người chết à? Mẫu dạ xoa, cô trêu tôi đúng không, cái này còn có thể dùng à?”