Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 233




 

Chẳng mấy chốc, loại tự do này sẽ không thuộc về cô nữa.

Quay về căn hộ nhỏ, Giang Ninh Phiến có hơi mệt mỏi, đã lâu rồi cô không đánh nhau với ai, cũng chưa từng leo lên tầng cao nhất bằng thang bộ…

Xương cốt toàn thân đã rệu rạo rã rời.

Nhưng cô không thể nghỉ ngơi mà phải ngồi vào trước bàn làm việc, mở máy tính lên, điều tra hệ thống giám sát của chung cư này mà An Vũ Dương lắp cho cô.

Giang Ninh Phiến mở tất cả các màn hình giám sát ra.

Chỉ thấy một nhóm đàn em xông lên thang máy và thang bộ, rải rác từng tầng từ dưới lên trên, một số canh giữ ở cửa thang máy, thang bộ, một số lao đến đập cửa từng nhà.

“Hạng Chí Viễn, anh đang làm gì vậy?”

Giang Ninh Phiến khiếp sợ mở to mắt, cảm thấy khó tin nhìn những cảnh tượng trong màn hình giám sát.

Chỉ một lúc sau, toàn bộ tầng lầu của chung cư này đã bị người của Hạng Chí Viễn bao vây, thậm chí có mấy nhà còn trực tiếp bị đưa đi…

Anh muốn làm gì?

Chung cư này còn bị như vậy, có nghĩa là tất cả những chung cư khác trong tiểu khu cũng đều bị anh tra xét.

Cuối cùng Hạng Chí Viễn đã cử đến bao nhiêu người chỉ vì tìm cô đây?

Đột nhiên Giang Ninh Phiến nhìn thấy có hai người phụ nữ trung niên đứng trước cửa nhà mình, họ là người sống ở đây.

Cô vội vàng phóng to hình ảnh và tăng âm lượng lên…

“Mấy người đó là ai thế nhỉ, sao lại tự tiện xông vào nhà người khác lục tung lên như vậy, chúng ta báo cảnh sát đi.”

“Đừng có dại dột, toàn bộ chung cư bị bao vây rồi, tôi gọi điện thoại cũng không được, chẳng hiểu sao bỗng nhiên lại mất tín hiệu.”

“Chết thật, lục tung tủ quần áo nhà tôi, còn nói muốn tìm cái quần nào dài hơn chân để

mặc.”

Hai người đi đứng trước cửa căn hộ của cô than phiền.

Giang Ninh Phiến cắn ngón tay.

Hạng Chí Viễn vì tìm cô mà giam lỏng toàn bộ tiểu khu?

Đôi chân dài có thể mặc được quần dài?

Chợt Giang Ninh Phiến kịp phản ứng lại, nhảy dựng lên từ bàn làm việc, vội vàng chạy về phía tủ quần áo, mang toàn bộ quần áo của mình ném vào trong phòng tối.

Trong căn hộ nhỏ của cô có một căn phòng tối.

Bề ngoài là một mảng tường nền xanh da trời đầy sao, bấm điều khiển từ xa thì có thể mở cửa ra.

Đẩy cửa đi vào, ba mặt tường bên trong được treo đầy các khẩu súng đủ kiểu dáng và nhiều bộ quần áo bình thường khác.

Giang Ninh Phiến tùy ý ném hết đồ đạc xuống đất, rồi lại ra ngoài lấy tất cả hình bỏ vào phòng tối.

Anh còn muốn lấy thứ gì nữa?

Giang Ninh Phiến đang đau đầu suy nghĩ thì bỗng nhiên chuông cửa vang lên.

Trái tim cô như nhảy lên đến cổ họng, không dám xem mắt mèo trên cửa mà trực tiếp vọt tới bàn làm việc nhìn màn hình giám sát ở đó.

Quả nhiên, những tên đàn em mặc âu phục đen đang đứng ngoài cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào, điên cuồng nhấn chuông cửa.

“Đinh động, đinh động.”

Giang Ninh Phiến lo lắng cắn chặt môi dưới, ánh mắt nhìn về phía phòng tối.

Nếu cô trốn trong đó thì có thể tránh thoát khỏi bọn họ không?

Giang Ninh Phiến hít sâu một hơi, vừa định trốn đi thì nghe thấy âm thanh lạnh lùng vang lên từ máy tính.

“Không có ai mở cửa, các cậu cầm súng là để ăn à?”

Trong màn hình giám sát, có thể thấy Hạng Chí Viễn, Cô Minh Thành và một đám đàn em cùng đi tới cửa, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo liếc nhìn về phía camera.

Rõ ràng biết rằng anh không thể thấy được cô.

Nhưng Giang Ninh Phiến vẫn cảm nhận được nỗi sợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng.

Ánh mắt của anh hệt như dã thú vậy, tràn đầy sự nguy hiểm, như thể anh có thể trực tiếp nhìn thấy được cô xuyên qua camera.

“Vâng, cậu Hạng”

Đám đàn em nghe nói như vậy thì nhanh chóng móc súng lục ra, nhắm ngay cửa.

Giang Ninh Phiến vội vàng ôm máy tính trốn vào phòng tối, quét hộp đựng súng sang một bên rồi đặt máy tính lên đó.