Anh cầm tờ giấy khám thai của cô chạy thẳng lên phòng. Lúc này vừa mở cửa phòng ra đập vào mắt anh là hình ảnh cô mặc một chiếc quần đùi jean và cái áo thun 2 dây ôm sát cơ thể.
Thấy cô anh vội lao vào ôm chặt lấy cô. Cô hơi sững người lại với hàh động bất ngờ này của anh nên chỉ biết đứng yên nhìn anh.
- " Lạc Y cám ơn em". Một lúc lâu sau anh buôn cô ra rồi nhìn vào mắt cô nói.
- " Tại sao?". Cô thắc mắc nhìn anh.
- " Vì em đã cho anh một gia đình hoàn chỉnh". Anh nói khuôn mặt lộ rõ vẽ vui mừng.
Cô nghe anh nói vậy liền nở một nữ cười rạng rỡ. Sau đó khẽ nhón chân hôn vào đôi môi anh. Rồi ôm anh thật chặt cô thật sự không ngờ được anh lại vui mừng khi biết mình sắp làm cha đến như vậy.
- " Xuống ăn tối. Em không nên nhịn ăn như thế". Nói rồi anh bế cô theo kiểu bế công chúa đi xuống phòng ăn. Được anh bế cô chỉ cười nhẹ nhàng rồi áp khuôn mặt mình vào lòng ngực anh để nghe rõ nhịp tim của anh.
Khi xuống phòng ăn
Anh cưng chiều để cô ngồi trên đùi mình mặc cho bao ánh nhìn về mình.
Mà có lẽ anh cũng không quan tâm đến những người kia cho lắm. Chỉ gắp thức ăn rồi đút cho cô. Thế là cả buổi ăn tối cô chỉ yên vị trên đùi anh mọi thứ anh đều lo cho cô.
- " Bảo Lâm, sau này chú phụ trách chuyện sức khỏe cho mẹ con Lạc Y. Tô Hàm phụ trách việc bảo vệ cho cô ấy. Nếu để ra sai sót gì thì đừng trách tôi". Khi ăn xong anh gọi mọi người ngồi lại rồi nói.
Tiểu Dã nghe anh nói như vậy ánh mắt bất giác dừng lại trên bụng cô. Vậy là cô ta đã thua rồi sao? Nhìn vào thái độ cưng chiều hiện giờ của anh dành cho cô thì cô ta đã nhận thấy bản thân mình thua cuộc rồi.
Ý nghĩ vừa chợt đến nhưng rồi cô ta lại hiên lên một tia độc ác nhìn vào bụng cô. Có vẻ như cô ta vẫn chưa thua cuộc thì phải. Chỉ cần Cố Lạc Y không còn đứa bé trong bụng thì cô ta vẫn còn còn hội với anh.
Nói xong anh bế cô đi lên phòng ngủ của hai người. Hạ Khải Phong vô thức nhìn theo họ miệng chợt nỡ một nữ cười chua chát.
- " Cuối cùng, em cũng đã có đươc hạnh phúc thật sự của bản thân mình rồi. Nhưng em có nhận ra được tình cảm của anh dành cho em không?". Hạ Khải Phong nhìn theo anh và cô ánh mắt có chút phức tạp. Câu nói trên được hiện lên trong đầu anh ta.
- ----------------------------------------------------------
Sáng hôm sau
Cô khi thức dậy thì đã không thấy anh nằm bên cạnh mình nữa. Cô chợt chau mày lại lười biến thức dậy. Nhìn đồng hồ. Lúc này cũng mới hơn 8 giờ thôi mà. Anh không ở nhà cũng đúng, nghĩ vậy rồi cô đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi đi ra ngoài.
Khi vừa đi xuống phòng ăn thì cô thấy một đầu bếp mang thức ăn ra. Cô thấy vậy liền đi lại ngồi vào bàn ăn.
- " Tiểu Thư cô thức rồi. Tôi vốn định lên gọi cô đấy". Bác Lưu thấy cô thì cười nói. Thật chất bà rất quý cô gái này. Mặc dù coi ấy được yêu thương cưng chiều nhưng lại không có tính kiêu căng.
- " Hihi con ngủ quên mất". Cô ngại ngùng gãi đầu nói. Rồi nhanh chóng ăn bữa sáng của mình.
Khi ăn xong thì có một cô hầu gái mang một dĩa trái cây lên cho cô. Cô nhìn cô ta mỉm cười chắc là căn dặn của anh rồi.
Cô cầm lấy dĩa trái cây trên tay cô hầu gái rồi đi ra ngoài phòng khách cùng Bác Lưu. Vừa ăn cô vừa vui vẻ kể cho Bác Lưu nghe về việc mấy tháng nay của cô. Bà nghe cô nói mà cũng thầm vui giùm cho cô. Nếu cô không gặp Hạ Thiếu Gia thì không biết bao giờ cô mới chịu quay lại đây nữa.
Ngồi nói chuyện với Bác Lưu đến gần trưa cô mới quyết định xuống bếp nấu vài món mang qua công ty cho anh. Khi nâu xong cô nhờ Bác Lưu gói thức ăn lại còn bản thân mình thì lên lầu thay đồ khác.
Lúc cô vừa đi xuống liền thấy Tiểu Dã ở cầu thang. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
- " Cô ở đây trừ việc ăn rồi ngủ còn làm gì được nữa không? Suốt ngày chít biết lười biến". Tiểu Dã nhìn cô cất giọng chanh chua nói
- " Có chứ, tôi còn biết mang thai nè". Cô ngây ngô nhìn cô ta nói rồi bàn tay xoa nhẹ chiếc bụng chưa nhô cao của mình.
- " Cô từ lúc có cô anh Quân chẳng còn quan tâm tôi nữa. Nói đi cô muốn sao mới chịu rời khỏi anh ấy". Tiểu Dã tức giận nói.
- " Vậy cô cứ nhận tôi là mẹ nuôi đi. Tôi và Quân sẽ yêu thương cô". Cô nói rồi cười nhẹ nhìn cô ta đang tức đến xù lông kia.
- " Tôi sẽ khiến anh Quân là của một mình tôi". Tiểu Dã nói thẳng trước mặt cô.
- " Vậy cô cứ nghĩ cách đi. Dù sau cô chỉ nhỏ hơn Quân 1 tuổi mà lại gọi tôi bằng chị thì xem như tôi chấp nhận từ chịu này của cô đi. Với lại bây giờ chị đang có thai nên hơi mệt em ạ phiền em tránh ra hộ". Nói rồi cô đi ngang cô ta. Vốn dĩ cô không muốn có chuyện gì với cô ta nhưng khi nghe giọng điệu khi rồi của cô ta thì cô mới biết cô ta có lẽ sẽ lại làm hại cô và Bảo Bảo. Để bảo vệ cho còn mình cô cần có anh làm hậu phương cho mình để Tiểu Dã kia từ bỏ cơ hội hại mình.