- " Cố Lạc Y, cô đúng là hồ ly tinh mà, việc chuẩn bị bánh kem cho anh ấy trước giờ chỉ có một mình tôi làm thôi, bây giờ cô muốn thay thế tôi sao?". Tiểu Dã tức giận khi thấy anh vẫn ôm cô vào lòng Thái độ cứng chiều cô vô đối.
- " Xin lỗi, tôi không biết rằng Tiểu Ngạn chỉ ăn bánh của cô đặt. Tôi.... về phòng trước không làm mất không khí của mọi người. Tiểu Ngạn đây là quà em chuẩn bị cho anh em không biết anh có thích không nữa". Cô nói rồi đứng dậy chạy về phòng.
Anh nhíu mày nhìn theo bóng lưng của cô rồi lại nhìn sang Tiểu Dã. Cô ta thấy anh nhìn mình thì lại giả vờ dịu dàng, nỡ một nụ cười tươi với anh.
Anh dường như không quan tâm cô ta, bàn tay bất giác cầm lấy chiếc hộp mà cô đưa. Anh không thèm mở ra xem mà chỉ đi lên phòng tìm cô.
Hạ Khải Phong khó chịu nhìn Tiểu Dã vẫn nhìn theo bóng lưng của anh. Anh ta gõ nhẹ xuống bàn vài cái rồi nhìn cô ta. Ánh mắt không còn vẻ ôn nhu nữa mà thấy vào đó là ánh mắt kiên định khiến người khác phải chợt thấy bất an từ ánh mắt đó của anh ta.
- " Trương Tiểu Dã, em quậy đủ chưa?". Hạ Khải Phong trầm giọng nhìn cô ta nói.
- " Anh Phong, sao cả anh cũng bênh vực cô ta vậy?". Cô ta bất mãng nhìn Hạ Khải Phong nói.
- " Vì Lạc Y là một cô gái tốt, cô ấy không có dã tâm cướp đoạt nhưng thứ không thuộc về minh". Hạ Khải Phong trầm giọng nói.
Tiểu Dã đương nhiên là hiểu ý của Hạ Khải Phong chứ. Ý của anh ta là cô ta đang muốn cướp lấy Tần Ngạn Quân nhưng người đàn ông đó vốn dĩ không hề thuộc về cô ta mà đã thuộc về Cô Lạc Y.
Cô ta luôn bày những mưu sâu kế độc nhầm hại chết Cố Lạc Y để có thể ở mãi bên cạnh anh. Nhưng từ đầu đến tận bây giờ Cố Lạc Y vẫn không hề có hành động nào gọi là phản công lại cả.
Cứ nghĩ nhưng rồi lại thôi, Tần Ngạn Quân chỉ có thể là của cô ta mà thôi. Và cái trở ngại bây giờ chính là cô gái mang tên Cố Lạc Y kia.
- " Em nên tự lượng sức của mình đi, người mà cậu ấy yêu không phải là em. Dù cố gắng thế nào thì em cũng chỉ là người thua cuộc". Hạ Khải Phong nhìn cô ta kiêng định nói rồi sẵn cầm ly rượu vang trên bàn uống một ngụm.
- " Nhưng Cố Lạc Y đó có gì hơn em? Tại sao anh Quân lại chọn cô ta chứ?". Tiểu Dã tức điên lên nói.
- " vì cô ấy là Cố Lạc Y. Cô ấy có một tâm hồn trong sáng có một trái tim lương thiện. Những thứ đó Quân không có nhưng cô ấy lại có". Hạ Khải Phong trầm ngâm nói.
Đúng vậy tâm hồn của cô rất trong sáng. Và cô cũng rất xinh đẹp rất tốt bụng và dịu dàng. Cô như một thiên thần không vướn bụi trần. Có lẽ vì vậy mà Tần Ngạn Quân mới yêu cô.
- ----------------------------------------------------------
Tại phòng cô
Anh mở cửa phòng bước vào thấy cô đang ngôi trên giường khuôn mặt ướt đẫm nước mắt. Anh thấy vậy lo lắng đi lại giường ngồi xuống kéo cô ôm chặt vào lòng.
- " Em sao vậy?". Anh nhẹ giọng hỏi cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô.
- " Có phải em làm sai không?". Cô ôm anh nhỏ giọng hỏi. Chỉ thấy anh lắc đầu rồi cúi xuống hôn đôi môi anh đào của cô.
- " Lạc Y, em không cần lo từ trước đến nay anh không thích tổ chức sinh nhật. Và món quà sinh nhật mà anh muốn có nhất đó là em". Anh nói rồi siết chặt vòng tay ôm cô hơn.
- " Tiểu Ngạn, em từ nhỏ không nhận ra được tình cha nên em mong rằng sau này con của chúng ta sẽ có một gia đình thật hoàn chỉnh". Cô nhẹ giọng nói với anh, anh nhìn cô bằng ánh mắt sủng nịnh khẽ gật đầu một cái rồi hôn má cô.
- " Trong cuộc sống trước giờ của anh anh chỉ quen với những việc giết người sống tròn một thế giới phải dẫm lên xác của người khác mà sống. Vậy nên tình thân đối với anh là một thứ gì đó rất kì lạ. Anh trước giờ chưa từng quan tâm đến việc đó". Anh nhìn cô thận trọng nói.
- " Từ khi gặp em anh mới biết cuộc sống của anh không chỉ có chém giết. Anh còn nghĩa vụ phải bảo vệ cho em. Vậy nên anh sẽ như em giành những gì tốt đẹp nhất cho em và con của chúng minh". Anh nói xong hôn môi cô lần nữa.
Cô không kháng cự lại đáo trả anh một cách nhiệt tình. Anh ôm chặt cô như muốn khảm cô vào sâu trong lòng ngực mình.
- " Anh chưa xem qùa em tặng cho anh sao?". Một lúc sau cô thắt mắc nhìn anh, anh lắc đầu vì anh cũng chẳng quan tâm lắm đó là gì. Chỉ quan tâm đến một mình cô thôi.
- " Anh đi xem đi". Cô đẩy anh ra thúc giục nói. Anh thấy vậy liền đi xuống phòng ăn tìm lại hộp quà của cô.
Khi mở ra đập vào mắt anh là một tờ giấy khám thai. Anh cầm lấy đọc vào từng chữ đôi tay chợt run lên. Cô có thai rồi sao? Gần 2 tháng rồi vậy mà bao lâu qua anh lại để vợ con mình phải lưu lạc bên ngoài. Anh vội chạy lên phòng tìm cô.