Cô Vợ Của Ông Trùm Âu Mỹ

Chương 62




CÔ VỢ CỦA ÔNG TRÙM ÂU MỸ

#Chương_62

Cô kéo hành lí của mình rời khỏi Tần Gia. Khi ra khỏi cánh cửa lớn kia cô mới nhận ra bây giờ cô nên đi đâu? Nước Mỹ này rộng lớn đến như thế cô phải đi đến nơi nào đây?

Cô kéo hành lí của mình cứ việc lang thang trên đường. Phải rồi cô có thể đi tìm Chân Ân? Trước khi chị ấy rời khỏi Tần Gia chị ấy có nói là chị ấy sẽ đến Italia?

Nghĩ vậy rồi cô liền dùng tấm thẻ của Chân Ân đưa cho cô trước kia đặt vé máy bay đi sang Italia.

Sau mấy tiếng đồng hồ ngồi máy bay cuối cùng cô cũng tới Italia. Cô kéo hành lí và bắt taxi đến khách sạn gần đó.

Khi đến khách sạn cô đặt phòng sau đó lấy điện thoại của kình để liên lạc với Chân Ân. Cô cầm điện thoại của mình lên và Ấn vào số điện thoại của chị họ mình.

Nhưng cô gọi mãi mà chẳng được. Cô đành lại giường và nằm nghĩ ngơi một chút.

- ----------------------------------------------------------

Tại Tần Gia

Tối đó anh về đến nhà thì hay tin cô đã ra bỏ đi? Anh dường như không tin vào tai mình vội đi khắp biệt thự tìm cô. Nhưng đi mãi chẳng thấy anh liền đi về phòng kiểm tra.

Quả thật cô đã bỏ đi rồi trong tủ chỉ còn những bộ đồ của anh. Trên bàn lại có rất nhiều thẻ ATM trên bàn. Là thẻ của anh đã cho cô? Nhưng tại sao cô lại không mang theo?

-" Cố Lạc Y em đang làm cái trò gì vậy?". Anh tự nói rồi cho người đi tìm cô về. Cô muốn đi thì cũng phải để lại lí do chứ?

Tưởng chừng sẽ gặp lại cô sớm hơn nhưng nào ngờ sự việc đó đã kéo dài đến 2 tuần. Anh vẫn cho người tìm kiếm cô nhưng dường như cô đã bị bốc hơi khỏi thế giới này vậy.

- ---------------------------------------------------------

Quay lại chổ cô

Cô đã đi tìm việc làm và hiện tại cô đang làm nhân viên cho công ty Phong Quân lớn nhất ở đây.

Cô không ngờ bản thân lại có thể xin vào công ty lớn này. Cô cũng đã thuê một căn hộ nhỏ để ở.

Dạo gần đây cô thấy bản thân có chút gì đó rất bất thường. Cô chỉ cần ngửi thấy mùi thức ăn liền thây buồn nôn. Cả người cô dạo này hay ngủ rất nhiều. Liệu có phải là cô đã mang thai không?

Cô nghĩ rồi lại thôi, chắc là sẽ không cẩu huyết như vậy đâu nhỉ? Sau đó cô quyết định xin nghĩ một buổi đến bệnh viện kiểm tra. Cầm tờ xét nghiệm trên tay cô chợt thấy nhói đau ở đâu đó ngay tìm của mình.

Cô không ngờ bản thân mình lại mang thai? Đã 2 tuần rồi? Vậy là cô sắp được làm mẹ rồi nhưng con cô lại không có ba? Cô có nên cho anh biết việc bản thân đã mang thai hay không?

Nghĩ là nghĩ vậy nhưng cô vội dẹp đi ý nghĩ điên rồ vừa rồi. Cô đã rời xa anh vậy thì bây giờ cho anh biết cô mang thai để làm gì? Anh sẽ vui mừng mà đến ôm mẹ con cô sao? Là cô đang nằm mơ đấy à? Không phải là anh không tin cô sao? Vậy giờ cho anh biết thì được gì chứ?

- ----------------------------------------------------------

Hơn 1 tháng sau

Cứ như vậy cho vẫn giữ kín việc mình có thai mà không cho ai biết. Con của cô cô sẽ nuôi dạy cho nó đàng hoàng chỉ là đứa trẻ này lại thiếu đi một người cha rồi? Con ơi con có hận mẹ không?

Cô vẫn đi làm việc đều đều suốt cả một tháng trời. Tại công ty này có vẻ quy định rất nghiêm khắc, mọi người chỉ chú tâm vào công việc chứ không chú tâm đến bất kì vấn đề gì khác.

Mà có một việc cô vẫn luôn thắc mắc là Chủ tịch của công ty này trước giờ rất ít khi được thấy mặt. Cô thầm nghĩ có lẽ chủ tịch này là một ông chú lớn tuổi hay gì đó cũng nên.

Hôm nay vừa đến công ty cô thấy mọi người có đang bàn tán vấn đề gì đó. Thì ra là vị chủ tịch công ty này hôm nay sẽ đến đây. Cô dường như không quan tâm lắm nên vội về chổ làm việc của mình.

- " Hôm nay cô làm hộ tôi bản báo cáo này, chiều nay phải có". Cô vừa ngồi vào chổ thì Trương Quỳnh Nga đi đến đưa cho cô 1 sấp tài liệu rồi bảo cô làm.

Cô nhận lấy, gật nhẹ đầu rồi liền hoàn thành bản báo cáo cho cô ta. Việc này cô từ khi vào làm ở đây cô cũng quen rồi. Bây giờ cô không còn ai chống lưng cho mình nữa nên cô cần nhẫn nhịn một chút nếu không sẽ hại đến bảo bảo.

Cô làm khoảng 1 giờ sau thì nghe thấy tiếng xôn xao của mọi người. Thì ra chủ tịch kia đã đến cô cũng tò mò ai là chủ tịch của công ty này nên cũng theo mọi người ra xem.

Bước vào là một chàng trai mặc một bộ Âu phục màu đen. Dáng người cáo cũng tầm mét 80 nha. Chắc cũng không thua gì với tên họ Tần của cô.

Vì mọi người chen lấn quá đông nên cô không thể thấy mặt của anh ta. Lúc này đột nhiên mọi người tản ra hết cô vừa kịp định thần lại thì vị chủ tịch nào đó đã đứng trước mặt cô. Cô nhìn anh ta một mà miệng trở nên cứng đờ. Tại sao lại là anh ta cơ chứ?