CÔ VỢ CỦA ÔNG TRÙM ÂU MỸ
#Chương_61
-" Nói rõ tình trạng của cô ấy". Anh lạnh lùng nói.
- " Lão đại cô ấy bị dị ứng rất nặng với Đậu nành. Việc cô ấy uống ly sữa Đậu nành kia đã tác động lên vết thương của cô ấy". Bảo Lâm nhìn bản báo cáo trong tay mình nói.
-" Tình trạng hiện giờ". Anh lạnh lùng nhã ra 4 chữ, Bảo Lâm nghe Giọng nói đó của anh chợt lạnh cả sống lưng.
- " Lão đại cô ấy không còn ở trạng Thái dị ứng bình thường nữa mà nó đã chuyển sang tình trạng "Sốc phản vệ". Tình hình của cô ấy bây giờ là khó thở do cổ họng sưng phù, sốc kèm sụt giảm huyết áp nghiêm trọng, mạch đập nhanh. Chưa hết phần môi cô ấy bị vảy da, môi, lưỡi và cổ họng của cô ấy bị sưng lên. Các bộ phận khác bên ngoài đa phần bị nỗi ban đỏ". Bảo Lâm nhìn anh nói một lượt.
Anh nghe xong liền gạt anh ta sang một bên và chạy vào phòng cấp cứu nơi người còn gái anh yêu đang nằm ở đó. Nhìn cô trên giường bệnh tim anh chợt nhói lên. Phải nó đau lắm, có ai không đau khi nhìn thấy người mình yêu thương như vậy chứ?
Anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường cô. Bàn tay anh nhẹ nhàng nắm bàn tay cô.
-" Lạc Y, xin lỗi lại để em bị thương rồi". Anh nói rồi hôn nhẹ vào bàn tay cô.
Lời hứa của mình anh không làm được, hết lần này đến lần khác cô luôn bị thương nhưng anh lại không thể bảo vệ cho cô. Anh đã từng nói rằng anh sẽ bảo vệ cho cô đến suốt cuộc đời này nhưng anh đã không làm được việc đó.
Rõ ràng cô đã chịu rất nhiều tổn thương nhưng anh giờ anh lại mang thêm sóng gió cho cô. Lạc Y em có hận anh không?
Hạ Khải Phong đứng bên ngoài nhìn anh như vậy đôi mày rậm của anh ta chợt nhíu lại. Tại sao khi đánh mất nhau mới nhận ra được đối phương quan trọng với mình? Tại sao khi bên cạnh nhau lại không biết trân trọng không biết yêu thương để khi mất rồi mới nói lời hối hận, nói lời xin lỗi liệu có còn kịp hay không?
Có không giữ mất đừng tìm.
Đến không trân trọng đi đừng hối tiếc
Hạ Khải Phong nhìn anh định nói ra câu nói đó nhưng rồi sau đó lại tự cười giễu bản thân. Đúng rồi bản thân mình cũng đâu biết trân trọng cô ấy? Mà giờ lại đi nói câu đó với người khác cơ chứ?
- ---------------------------------------------------------
1 tháng sau
Cô hôn mê trên giường suốt 1 tháng trời. Cuối cùng thì hôm nay cũng tỉnh rồi. Mọi người trong Tần Gia ai cũng vui mừng khi thấy cô tỉnh lại chỉ có một người đôi mắt căm phẫn nhìn cô.
Từ ngày cô tỉnh lại anh rất ân cần với cô, luôn bên cạnh chăm sóc cho cô và hầu như anh không để cô rời xa kình nữa bước. Lúc nào anh cũng ở cạnh cô bảo vệ cho cô. Cả việc ăn uống cũng là anh cho người mang lên phòng cùng ăn, cũng ngủ với cô.
Thấy anh như vậy cô cũng không còn tâm trí trách anh vì những việc vừa qua nữa. Chuyện đã qua cứ cho nó qua đi, sau này cô cứ việc ngoan ngoãn ở bên cạnh anh là được.
-" Sao nhìn anh như vậy? Có gì sao?". Thấy cô nhìn mình mãi anh chợt cất giọng nói làm cô giật mình.
-" Thấy anh đẹp ra thôi". Cô bị anh hỏi liền đỏ mặt mà úp khuôn mặt mình vào ngực anh rồi lí nhí nói.
Anh nghe cô nói vậy đôi môi chợt kéo lên thành một nụ cười gượng. Càng siết chặt tay ôm chặt cô hơn.
- ---------------------------------------------------------
Kể từ ngày cô tỉnh lại anh lại yêu thương quan tâm cô hơn trước rất nhiều. Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ yên bình như vậy nhưng không.
#xoảng
#xoảng
Anh vừa về đến nhà thì trong nhà lại có những âm thanh đồ đạc bị vỡ vang ra. Anh vội vã đi vào bên trong, cảnh tượng trước mặt khiến anh không thể nào tin được.
Chiếc bình hoa mà mẹ anh thích nhât đã vỡ tan nát. Tiểu Dã lại đang ngồi khóc lóc rất thảm thiết, còn cô lại nhìn cô ta bằng ánh mắt chán ghét như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.
Không chỉ có vậy miếng Ngọc mà mẹ anh trân trọng nhất lại đang nằm trên tay cô.
- " Chị, sao chị lại làm như vậy? Đó là đồ rất quan trọng với anh Quân. Sao chị lại làm hỏng nó?". Tiểu Dã cất giọng bất bình nói.
-" Cô im miệng". Cô vừa nói vừa vùng tay tát thẳng vào mặt cô ta.
-" Lạc Y em làm gì vậy?". Anh đi lại gần hơn lớn tiếng quát cô.
Cô nhìn anh bằng anh mắt thấy vọng không ngờ anh đã về và đứng đó chứng kiến hết tất cả mọi việc.
- " Anh Quân chị Lạc Y chị ấy muốn liên lạc với hôn phu gì gì đó và quay về với anh ta. Em tìm chị ấy nói lí thì chị ấy lại.... ". Tiểu Dã vừa nói vừa khóc nhìn cô ta bây giờ thật sự ra t đáng thương.
Nghe cô ta nói như vậy anh trừng mắt nhìn cô. Cô chẳng thèm giải thích chỉ đi về phòng của mình. Anh thấy cô như vậy lại càng tức giận hơn. Anh theo cô về phòng trước mắt anh chính là hành lí của cô. Cô đã thu dọn sẵn hành lí của bản thân rồi? Cô muốn rời xa anh đến như vậy sao?
Anh vào phòng và không quên đóng cửa lại sau đó nhanh chóng đè cô xuống giường. Và rồi cứ thế anh hôn môi cô và ăn sạch cô cả đêm.
Sáng hôm sau khi cô thức dậy thì không thấy anh đâu nữa. Cô nhớ lại những lời nói đêm qua của anh khi hai người hoan ái và rồi nước mắt cô thì nhau rơi xuống. Cô thật không ngờ anh lại xem cô là loại người đó.
-" Tần Ngạn Quân em hận anh". Cô nói rồi lấy bộ quần áo khác của mình mua trước kia mặt vào rồi kéo hành lí rời khỏi Tần Gia.