1 tuần trôi qua kể từ ngày cô bỏ đi anh hầu như không hề có bất cứ manh mối gì về cô cả. Anh cũng trở lại như trước kia và vẫn cho người tìm kiếm cô.
- " Lạc Y, em đang ở đâu? Tôi nhớ em". Một mình ngồi trong thư phòng anh cầm lấy tấm ảnh của cô đau lòng nói.
- " Đừng trốn nữa có được không?". Anh vừa nói vừa vuốt ve tấm ảnh của cô. Ánh mắt hiện lên một nỗi buồn khó diễn tả.
Ting...ting
Trong căn phòng đang yên tĩnh bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của anh lại reo lên. Anh vốn không muốn quan tâm nhưng nó cứ mãi reo hoài khiến anh vô cùng khó chịu.
- " Là Ai?". Anh lười biếng cầm điện thoại vừa liếc qua dãy số trong điện thoại liền nhíu mày. Đây không phải là số của thuộc hạ anh.
- " Tần Lão Đại, anh còn nhớ tôi chứ?". Bên kia một giọng đàn ông vang lên.
- " Trương Dũng?". Anh hơi nhíu mày khi nghe giọng nói thừ đầu dây bên kia.
- " Tần Lão Đại, anh đúng là danh bất hư truyền. Ngày mai tôi có việc muốn gặp anh, anh có thể dành chút thời gian gặp tôi được chứ?". Ông ta cất giọng trầm khàn nói, lời nói có vẻ không hề kiêng nể anh gì cả.
- " Không hứng thú". Anh cất giọng lạnh lùng nói, thái độ khinh bỉ ông ta ra mặt.
- " Nghe nói Tần Lão Đại đang tìm một cô gái? Không biết cô gái đang làm khách ở chổ của chúng tôi có phải người mà Tần Lão Đại tìm không?". Ông ta bật cười nói sau đó gửi ngay vào máy anh một tấm ảnh. Nhìn trong tấm ảnh anh bất chợt nhíu mày.
- " Địa điểm". Anh nắm chặt tay lại gằng giọng hỏi ông ta.
- " 9 giờ tại Khách sạn Phong Điền". Ông ta bật cười lớn hơn khi biết được thái độ của anh qua giọng nói.
- " Nếu cô ấy mất một sợi tóc thì ông cẩn thận cái mạng của ông". Anh gằng giọng nói rồi tắt máy.
- ---------------------------------------------------------
Sáng hôm sau
Anh nhanh chóng chuẩn bị và một mình đi đến khách sạn Phong Điền tìm Trương Dũng. Anh biết rất rõ chúng đã nắm được điểm yếu của anh vậy nên lần gặp mặt này chắc chắn rất nguy hiểm cho anh tuy nhiên vì cô anh không còn cách nào khác.
Đến nơi tại sảnh của khách sạn một người đàn ông ngồi xung quanh có rất nhiều người ở cạnh ông ta. Điều anh chú ý nhất đó là thân hình bé nhỏ của cô đang bị ông ta trói lại ngồi trên ghế.
- " Thả cô ấy ra". Anh nhíu mày nhìn ông ta nói.
- " Tần Lão Đại quả nhiên là đến đây chỉ vì cô gái này, haha". Nghe anh nói ông ta vừa vỗ tay vừa bật cười ha hả. Đồng thời phất tay cho thuộc hạ mình để họ thả cô ra.
Cô được thả ra vội chạy sang cạnh anh. Anh nhíu chặt đôi chân mày khi thấy vết hằng do dây thừng để lại trên tay cô.
#Đoàng
Anh nhanh chóng rút súng ra bắn ngay tim tên vừa thả cô ra. Nghe thấy tiếng súng đám thuộc hạ của ông ta vội nhìn về phía của anh và cô.
- " Giết nó cho tao". Trương Dũng biết nếu như anh đã mang súng thì hôm nay chắc chắn là ngày tàn của ông ta vì thế chỉ còn cách giết cả anh và cô.
Lời ông ta vừa dứt cả đám khoảng 50 người mặc đồ đen xông lên đánh anh và cô. Tuy nhiên bọn tép riu này không phải là đối thủ của anh. Cô đứng bên cạnh thấy có nhiều người xông lên như thế bản thân cũng không đứng yên một chỗ.
Anh đánh phía trước thì phía sau là phần của cô. Từng quyền cô tung ra khiến bọn chúng không thể nào đỡ nỗi. Chỉ một lúc sau những tên thuộc hạ của ông ta đều đã bị hạ gục.
Nhìn thấy người của mình bị hạ gục hết tất cả ông ta hơi lo lắng. Trong lúc anh không để ý liền rút cây súng dấu trong người bắn một phát về phía anh. Cô thấy ông ta bắn súng về phía anh bản thân không suy nghĩ vội bay sang đỡ viên đạn cho anh.
Anh hơi bất ngờ với hành động của cô vội dùng một tay ôm lấy thân hình bé nhỏ của cô vào lòng đồng thời tay kia cầm súng ngắm ngay tim ông ta mà bắn.
Ông ta còn chưa kịp nổ phát súng thứ hai thì đã phải ngã ngửa ra phía sau với đôi mắt vẫn mở to. Hai phát súng của anh đã ngay điểm yếu khiến ông ta phải im lặng vĩnh viễn.
- " Lạc Y, em sao rồi?". Anh vội bế cô lên và chạy ra ngoài.
- " Em không sao". Cô cười nhìn anh nói, bàn tay vuốt nhẹ khuôn mặt anh.
- " Cố lên, anh đưa em đến bệnh viện". Anh vừa ra đến xe đặt cô nằm trong lòng mình và nói, nước mắt anh lúc này cũng chợt rơi xuống.
- " Đừng khóc, em không sao cả. Em ngủ một tí nha". Cô đưa tay gạt đi nước mắt lăn dài trên má của anh. Nhưng lời nói vừa dứt cánh tay cô cũng buông xuống.
- " Lạc Y". Anh nắm lấy bàn tay cô hét lên. Trái tim của anh đau quá, sao cô gái này ngốc đến vậy chứ?
Anh bộ khởi động xe chạy như bay đưa cô đến bệnh viện. Khi đến nơi cô được đưa vào phòng cấp cứu, còn anh thì vẫn ngồi bên ngoài nhìn vào trong. Cánh cửa âm dương này lại chia cách đi anh và cô. Nhìn Chiếc áo sơ mi trên người mình đã nhuốm thành một màu đỏ do máu của cô trái tim anh lại càng quặn thắt hơn.