Có Vợ Có Con Có Giường Ấm

Chương 30




Dường như Chiêm Cập Vũ nghe thấy tiếng động phía sau, y có chút khó chịu xoa cổ, giọng khàn khàn: "Còn chưa cút?" 

Đinh Tiểu Vĩ đi tới, lật chăn ra khỏi người y. 

Cơ thể thằng nhóc cứng lại, khó khăn bắt lấy tay hắn, đến khi nhận ra là chú Đinh rồi, trên mặt lại càng như không có máu, chỉ có một mảng trắng bệch. "Đinh......" 

Đinh Tiểu Vĩ trầm giọng: "Sao lại thế này?" 

Cả người Chiêm Cập Vũ ngơ ngẩn, đờ đẫn nhìn hắn một lúc lâu, sau đó mới hỏi: "Chú tới đây làm gì?" 

"...... Tôi mang cơm cho cậu......" 

Đôi mắt Chiêm Cập Vũ đỏ lên, bỗng nhiên gào thất thanh: "Mẹ nó chú tốt với tôi làm gì, lấy vợ rồi còn đối tốt với người ta làm gì! Chú cố ý đúng không, cố ý cho tôi tuyệt vọng, đùa giỡn tôi thế này có phải rất vui đúng không!"  

Đinh Tiểu Vĩ thở dài, ấn đầu y vào trong chăn, hắn biết Tiểu Chiêm không muốn khóc trước mặt mình. 

Chiêm Cập Vũ dang tay ôm chặt thắt lưng hắn, vùi mặt vào trong chăn im lặng nửa ngày. 

Lâu đến mức Đinh Tiểu Vĩ tưởng ngủ rồi, thằng nhóc bỗng bật dậy làm hắn giật mình. Y chùi chùi mặt, sau đó chống tay ngồi dậy, hời hợt nói: "Chú Đinh, chú không cần lo lắng, tôi ngủ với hắn, cũng không có gì...... Tôi cũng lớn rồi." 

"Sao cậu lại có quan hệ với hắn? Cậu có biết hắn là ai không?" 

"......Vừa mới biết......" 

Chiêm Cập Vũ nhìn hắn, nở nụ cười tự an ủi mình, "Chú Đinh, đừng làm vẻ mặt như kiểu tôi bị cưỡng gian. Không sao cả, hắn cũng rất đẹp trai, coi như cho tôi có thêm kinh nghiệm. Tôi cũng không phải con gái, không có việc gì cả." 

Nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy gượng ép, trong lòng Đinh Tiểu Vĩ cũng không biết phải suy nghĩ thế nào, "Rốt cuộc sao lại thế này, sao cậu lại biết hắn, sao lại......" Hắn muốn hỏi sao lại ngủ cùng nhau luôn rồi.  

Chiêm Cập Vũ tự vò đầu mình, sụt sịt, "Chú Đinh, cơm chú mang đến đâu? Tôi đói."

"Mẹ nó đừng lảng sang chuyện khác, nói đi, sao lại thế này?" Đinh Tiểu Vĩ có hơi giận.

"...... Tôi thiếu tiền hắn......" Chiêm Cập Vũ cẩn thận liếc hắn một cái, "Ngủ cùng hắn có thể......" Thằng nhóc làm như không quan tâm, cười cười, "Tôi vẫn khá đáng giá."

"Cậu nợ hắn? Nhiều hay ít? Vì sao không nói, vì cớ gì lại không kể với tôi?"

"...... Vẫn là không nên nói, nói ra sẽ khó xử, hà cớ gì phải làm thế."

Đinh Tiểu Vĩ hơi sửng sốt, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Chiêm Cập Vũ nói đúng, nói ra sẽ khiến mọi người khó xử.

Y thiếu tiền, nói như vậy khả năng vấn đề khá quan trọng. Hắn rất quý Chiêm Cập Vũ, hằng ngày y có chuyện cần chiếu cố hắn cũng cố gắng hết sức, mượn hắn một ngàn tám hắn cũng có thể thoải mái giúp đỡ, dù sao số tiền đó cũng không lớn.

Nhưng lần này số tiền thật sự lớn, cho dù có hỏi thì hắn cũng không thể cho mượn được.

Nói đi nói lại, dù sao hai người không thân cũng chẳng quen, hắn còn vợ con phải nuôi, không thể vô tư được.

Nhưng nghĩ tới Chiêm Cập Vũ vì chuyện đó mà phải bồi người ta ngủ, lại còn là thằng khốn họ Chu, hắn cực kì căm hận, điên tiết đến mức muốn đập phá đồ đạc.

Hắn không muốn y bị thằng họ Chu kia chà đạp.

Chiêm Cập Vũ lau miệng, "Chú Đinh, vợ chú nấu ngon quá, chú thật có phúc."

Đinh Tiểu Vĩ không trả lời.

Về sau hai vợ chồng chú hãy sống thật tốt, không có việc gì đừng đến nhà tôi, tôi, tôi không muốn chú thấy......"

Đinh Tiểu Vĩ cả giận: "Hắn ta còn định như thế nào nữa!"

Chiêm Cập Vũ ngã nằm trên giường, kéo chăn lên đắp, "Chú đừng quản tôi, tôi không yếu ớt như chú nghĩ đâu. Tôi không sao, thật sự...... Năm ngàn kia một thời gian sau tôi sẽ trả chú, chờ tôi đỗ đại học sẽ mời cả nhà chú bữa cơm......"

Sau này mỗi khi nhớ lại, Đinh Tiểu Vĩ không hiểu chính hắn đã rời đi như thế nào.

Hắn thật hi vọng hôm đó mình không tới, ở nhà chơi với vợ con là được, sau khi chạy tới chỗ người kia, hắn luôn thấy dằn vặt trong lòng.

Nếu hắn không biết, Tiểu Chiêm có thể đi nhờ giúp đỡ từ những người xung quanh, tự mình vượt qua đoạn thời gian khó khăn này, dù sao y cũng là con trai, bị đạp xuống đất cũng phải tự biết đứng lên.

Nhưng hắn lại đã biết rồi.

Biết rồi, hắn lại đứng ngồi không yên. 

Dường như không phải chỉ vì Tiểu Chiêm bị ức hiếp, mà còn bởi vì người đó là người của Chu gia, là người hắn muốn đánh chết nhất.

Đinh Tiểu Vĩ một thân đầy sát khí trở về nhà.

Dung Hoa hỏi làm sao vậy, hắn ấp úng không biết giải thích, bèn nói do mệt mỏi.

Hai người thu dọn lại đồ đạc đã được chuyển đến nhà. Đến đêm, Đinh Tiểu Vĩ tắm xong nằm bẹp trên giường, mệt đến nỗi không buồn cựa quậy.

Dung Hoa nằm sau, hắn có thể cảm giác được cô ấy tới gần mình, có vẻ như muốn nhìn khuôn mặt của hắn lúc ngủ.

Hắn liền giả vờ ngủ. Vợ hắn đang nằm cạnh, hắn lại không biết nên nói gì, có lẽ sau này sẽ quen hơn.

Kì thật hắn ngủ không yên, trong đầu toàn là cảnh tượng Tiểu Chiêm mặt trắng bệch nghiêm mặt nói với hắn "Tôi không sao, đừng xen vào chuyện của tôi."

Hắn trằn trọc trên giường, mất ngủ cả đêm.

Dung Hoa là người phụ nữ rất chịu khó, cho dù là cuối tuần vẫn dậy sớm. Từ sáng đã chuẩn bị xong xuôi bữa sáng, đưa một phần ăn cho đứa con dưới tầng, sau đó gấp chăn màn rồi chờ Đinh Tiểu Vĩ với Linh Linh tỉnh giấc.

Đinh Tiểu Vĩ thấy Dung Hoa khom lưng xuống trong lúc làm việc, bỗng nhiên lòng hắn tràn đầy hơi ấm.

Vợ con đều có, cuộc sống bây giờ thật đầy đủ.

Hắn ăn mấy miếng cơm rồi giúp Dung Hoa dọn dẹp một lát, sau đó cầm chìa khóa ra ngoài.

Lúc xuống tầng, bước đi của hắn dường như nặng nề khác thường, bởi vì ngay sau đó hắn gọi điện cho Chu Cẩn Hành.

Cách âm trong nhà không tốt lắm, nhưng không đến mức nói gì cũng nghe thấy hết được, nói thắng ra là hắn chột dạ.

Hắn do dự cả đêm, chuyện của Tiểu Chiêm bỏ qua không thể được, phải nhanh chóng giải quyết.

Đi xuống dưới tầng, hắn gọi vào số mà Chu Cẩn Hành từng gọi hắn hôm trước.

Đầu bên kia thật lâu mới bắt máy.

Chu Cẩn Hành không nói, dường như đang đợi hắn mở lời trước.

Đinh Tiểu Vĩ cố hết sức bình tĩnh: "Tôi có việc muốn nói với cậu."

Chu cẩn Hành nhẹ nhàng mà tao nhã "Vâng" một tiếng.

"Thằng em cậu, chuyện của hắn, cậu biết không?"

"Tông Hiền? Anh nói đến chuyện gì vậy?"

"Hắn...... Chiêm Cập Vũ không biết vì cớ gì thiếu tiền hắn, hắn bắt Tiểu Chiêm...... ngủ cùng mình."

Chu Cẩn Hành khẽ cười, "Loại chuyện này làm sao em biết, em ấy cũng có chuyện sinh hoạt cá nhân của mình."

Mặt Đinh Tiểu Vĩ nóng lên, trầm giọng nói: "Cậu mặc kệ, không quản lí hắn sao? Để hắn làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy."

Chu cẩn Hành nói bóng gió: "Dựa vào đâu mà em phải xen vào? Như thế sẽ phá hỏng tình cảm của bọn em."

Đinh Tiểu Vĩ cắn răng đáp: "Anh em các người hận không thể cắn đối phương, có cl mà cảm tình. Việc này không thể xử lí được sao? Không liên quan đến chuyện các cậu tranh đoạt tài sản đúng không? Lấy chuyện đó mà uy hiếp, dù sao cậu nghĩ cách đi, tóm lại đừng để tên kia quấy rầy Tiểu Chiêm. Mặc kệ y thiếu bao nhiều tiền, các người cũng không thiếu tiền, coi như Chu gia các người tích đức đi."

Chu Cẩn Hành ngừng một chút, thanh âm đột nhiên lạnh xuống mà nói: "Anh lấy cớ gì yêu cầu em?"

Đinh Tiểu Vĩ nhất thời nghẹn lời.

Hắn gọi điện cho Chu Cẩn Hành, kì thật một chút cơ sở cũng không có.

Khi đầu bên kia bắt máy, đến tột cùng hắn biệt sẽ bị châm chọc, mặc dù có thể nhục nhã nhưng hắn đã sớm chuẩn bị tâm lí.

Đinh Tiểu Vĩ cắn răng, "Chu Cẩn Hành, cái khác không nói, vì chuyện lúc trước cậu chảy máu đầu ngoài bờ biển mà tôi giúp cậu đi khám, cậu giúp tôi lần này đi."

Chu Cẩn Hành hơi trầm mặc, "Anh ở đâu, em gọi xe đến đón."

"Nói qua điện thoại đi."

"Gặp rồi nói."

Đinh Tiểu Vĩ nhíu mày, "Điện thoại là đủ rồi."

Chu Cẩn Hành lạnh nhạt: "Thế thì thôi." Nói xong cúp máy ngay lập tức. 

Đinh Tiểu Vĩ bực mình đến mức mắt bắn ra tia lửa, hắn lập tức gọi lại lần nữa.

Chu Cẩn Hành vẫn im lặng, bộ dạng bình tĩnh.

Đinh Tiểu Vĩ nghiến răng: "Ở dưới tầng nhà tôi."

Tài xế đưa Đinh Tiểu Vĩ đến biệt thự, Chu Cẩn Hành mở cửa cho hắn vào.

Từ lần từ biệt nọ, hai người gặp lại nhau đều rất bình tĩnh.

Đinh Tiểu Vĩ một chút đỏ mặt tía tai cũng không, căn bản chẳng có ý nghĩa gì, bọn họ không ai còn nợ ai cả.

Chu Cẩn Hành dẫn hắn vào, đôi mắt màu trà nhìn chằm chằm, trên mặt lại vẫn như cũ, không để lộ biểu tình.

Đinh Tiểu Vĩ nhìn y một cái, hắn cũng không định đối mặt y, bèn quay đầu đi đổi dép lê.

Chu Cẩn Hành liền nói: "Đừng đi cái đó, dép mát xa anh đi không quen."

Đinh Tiểu Vĩ giật mình, tay ngừng lại.

Hắn còn nhớ rõ khi Chu Cẩn Hành vẫn còn ở cùng hắn, đến Tết công ty phát quà, gửi đến nhà hai đôi dép mát xa, ban đầu hắn còn thấy mới mẻ, sau khi đi vài lần mới thấy đau, khi đó hắn còn than phiền với Chu Cẩn Hành rằng công ty quá keo kiệt.

Lại không nghĩ rằng y vẫn nhớ rõ.

"Dùng đôi của em đi." Chu Cẩn Hành cởi dép ra, cầm đôi dép đưa đến trước mặt rồi mới lấy đôi dép mát xa ở trong tay hắn. Lúc Chu Cẩn Hành cúi người đổi dép, hơi thở nóng rực phả lên cổ hắn, khiến hắn có hơi ngứa ngứa.

Đinh Tiểu Vĩ nhanh chóng xỏ dép rồi đi vào phòng khách.

Ngoài ý muốn, hắn phát hiện trên bàn bày vài món ăn vẫn còn nóng.

Chu cẩn Hành nhìn theo mắt hắn đến bàn thức ăn, "Anh Đinh, cùng em ăn bữa cơm đi."

Đinh Tiểu Vĩ không nhúc nhích, "Tôi vừa ăn rồi."

Chu Cẩn Hành nhìn đồng hồ, "Vừa đúng giờ cơm trưa."

"Sáng nay tôi dậy muộn, nãy vừa mới ăn sáng."

Trong mắt Chu Cẩn Hành lóe ra tia sáng, lúc ẩn lúc hiện, "Vợ anh làm cơm cho anh?"

Đinh Tiểu Vĩ gật đầu, "Ừ, tay nghề cô ấy không tồi."

Chu Cẩn Hành đáp: "Em chưa ăn, ngồi xuống ăn cùng em một lúc đi."

Đinh Tiểu Vĩ "Ừ" một tiếng rồi ngồi xuống.

Hắn đảo mắt một vòng, phát hiện tất cả đều là những món mình thích.

Canh đậu phụ cá trích, thịt kho tàu, gà rang muối...... Hắn thích ăn thịt, không có thịt liền cảm giác như chưa ăn cơm, những món này ngày trước hắn rất thích Chu Cẩn Hành làm cho mình ăn.

Chu Cẩn Hành đưa đũa cho hắn, "Ăn một chút đi, không phải toàn những món anh thích sao?"

Đinh Tiểu Vĩ không nhận, hắn trầm ngâm nhìn y, trong lòng ẩn ẩn đau, "Chu Cẩn Hành, cậu có ý gì?"

Bàn tay còn đang cầm đũa đưa cho hắn hơi cứng đờ, "Sao lại ý gì?"

"Làm một bàn toàn đồ tôi thích, khiến cho hai ta như quay về khoảng thời gian trước. Cậu có ý gì? Tôi không đến đây ôn chuyện với cậu, hai ta cũng lâu không nói chuyện, tôi nghe Chu tổng từng nói, có vẻ như muốn quên chuyện hôm trước rồi? "

Sắc mặt Chu Cẩn Hành không tốt lắm, ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm vào mắt Đinh Tiểu Vĩ, tựa hồ muốn nhìn xuyên qua hắn.

Đinh Tiểu Vĩ không né tránh, hai người đối mặt nhau.

Chu Cẩn Hành bỗng nhiên nở nụ cười, "Anh Đinh, anh suy nghĩ nhiều quá, em chỉ muốn ăn bữa cơm với anh."

"Ăn xong bữa này, Chu tổng có thể nể mặt tôi mà để ý thằng em được không?"

Chu Cẩn Hành đột nhiên cảm thấy ăn không vào.

Nấu một bàn thức ăn đã có chút mệt, rõ ràng rất đói, nhưng hiện tại lại không muốn ăn.

Người trước mặt rõ ràng không muốn gặp y, y cũng không phải không thấy hối hận. Dù sao cũng từng ở chung với người này, nếu bị nắm được yếu điểm, chắc chắc lợi bất cập hại, y không thể để chuyện đó xảy ra. 

Nên nếu thời gian có thể quay lại, yvẫn sẽ làm thế.

Nhưng lại cảm thấy có chỗ không được thoải mái lắm.

Đại khái là cô đơn lẻ bóng thực sự rất lâu rồi, cho dù tim có cứng như đá, nhưng mỗi khi về đến nhà, không khí gia đình hòa thuận vui vẻ hơn nửa năm ấy cũng khiến y cũng có chút mềm lòng.

Người xung quanh dịu dàng, niềm nở với y có rất nhiều, nhưng khi y không tiền không quyền, duy chỉ có người trước mắt này là sẵn sàng chăm sóc, thu nhận y.

Đinh Tiểu Vĩ là người đối lập như vậy, hắn xuất hiện khi Chu Cẩn Hành đang ở giai đoạn khó khăn nhất, điều đó khiến kí ức của y càng thêm sâu đậm.

Vì vậy, dường như có một chút tình cảm trói buộc bắt đầu trong lòng khiến y hoài niệm, bắt đầu khiến y muốn kiểm soát.

Đón năm mới một mình, y không thèm mở cửa, cứ như vậy mà hi vọng có thể nhanh tiến vào giấc ngủ.

Nhưng vẫn không ngủ được.

Do dự mãi, cuối cùng vẫn gọi điện cho hắn, nghe người kia nói kết hôn, y mới nhận ra cảm xúc bất thường của mình.

Từ ngày đó đến giờ không biết giải thích như thế nào, không biết làm thế nào để vượt qua.

Điều quan trọng nhất đối với một người đàn ông là sự nghiệp, địa vị, danh vọng, cùng với quyền kiểm soát người khác trong tay, cho tới nay y vẫn chưa từng nghi ngờ điều đó.