Cô Vợ Có Chút Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Chương 48




" Mục Tổng , tôi có thể nói chuyện riêng với anh không . " Trịnh Văn mặt mày không cảm xúc đi lại hỏi , hôm nay anh là cùng Tịch Hương đến đây vui chơi xíu không nghĩ lại được nhìn thấy tình cảnh này .


Mục Hạo Kiện nhìn Trịnh Văn một chút rồi gật đầu đi theo sau Trịnh Văn bỏ mặc Hạ Đình ở lại không quan tâm tới . 


" Hạo Kiện ... " Hạ Đình tỏ vẻ bối rối như không muốn rời xa anh vậy nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh cô ta đành im lặng không dám đi theo .


Trịnh Văn cùng Mục Hạo Kiện đi ra phía sau vườn người trước người sau không ai lên tiếng trước , Trịnh Văn lấy trong túi ra một điếu thuốc châm lửa hút  thả người tựa vào thân cây , ánh mắt xa xăm nhìn lên bầu trời đêm . Mục Hạo Kiện vẫn đứng đó im lặng không lên tiếng giống như anh sẽ biết Trịnh Văn sẽ đến tìm anh vậy . 


" Anh không sợ Giai Kỳ sẽ mãi quên anh sao , Mục Hạo Kiện . " Trịnh Văn chậm rãi thả ngụm khói nhẹ nhàng hỏi .


Thật lòng lúc này anh rất muốn ra đánh người phụ bạc trước mặt mình nhưng nghĩ lại người đó là người quan trọng của Giai Kỳ người mà anh đã yêu suốt  mười lăm năm anh có lẽ không thể ra tay được , anh cũng muốn nhân cơ hội này mà chiếm đóng tình cảm của Giai Kỳ nhưng nghĩ lại tình cảnh lúc này thì cho dù anh có được Giai Kỳ thì cũng không có được tình cảm của cô ấy , anh chỉ mãi như là một người anh trai tốt trong mắt cô mà thôi .


" Nếu cô ấy có thể quên được cũng tốt , ở bên tôi cô ấy không được an toàn . " Mục Hạo Kiện chậm rãi ngồi xuống hàng ghế đối diện với Trịnh Văn nói . 


" Phải đúng là cô ấy hiện tại đã quên anh , quên mọi kí ức về anh nhưng ..." Trịnh Văn ngập ngừng một chút rồi nở nụ cười bất đắc dĩ nói tiếp , " cô ấy sẽ sống mãi trong kí ức  " 


Phải rồi , hiện tại cô đang sống trong tình cảnh sợ hãi lo lắng , cô sống trong nỗi sợ hãi chôn sâu nhất trong lòng ... giờ cô không khác gì một người tâm thần mà Mục Hạo Kiện anh mãi mãi không thấy được .


" Tôi tin anh sẽ làm cô ấy quên tôi được .. " Mục Hạo Kiện gục đầu nhìn thảm cỏ xanh nén cảm giác đau lòng nói . 


" Đúng là tôi có thể làm được nhưng hiện giờ cô ấy không còn là Giai Kỳ vui vẻ mà tôi biết nữa , cô ấy giờ không khác gì một kẻ điên . Ai đời nào lại cần một kẻ điên đúng không Mục Hạo Kiện .. " Trịnh Văn cố tình kéo dài giọng vừa nhấn mạnh vừa chế nhạo .


Và điều ấy khiến anh lãnh lấy một cú đấm thô bạo của Mục Hạo Kiện mà không kịp phòng bị , Mục Hạo Kiện như phát điên lên túm lấy áo Trịnh Văn hung hăng nói , " Trịnh Văn anh lập tức thu lại nói của mình  ... " 


Trịnh Văn cười nhẹ đôi mắt trong suốt có vẻ cợt nhã nói , " Thu lại ? Tại sao ? Tôi không nói đúng à , à quên anh làm sao mà biết hiện này Giai Kỳ sống ra sao đâu , haha.. cô ấy sống trong nỗi sợ hãi dẫn đến bệnh tâm thần thì không phải là kẻ điên là gì , Mục Hạo Kiện anh đừng quên Giai Kỳ từng có khả năng mắc bệnh gì , giờ hay rồi cô ấy chẳng còn nhận ra ai nữa rồi . " 


" Không thể nào ... " Như nhớ lại điều gì đó Mục Hạo Kiện run rẩy buông Trịnh Văn ra lẩm bẩm một mình như không tin điều đó sẽ thực sự xảy ra . 


" Vậy xem ra anh chưa xem video trong điện thoại Giai Kỳ rồi .. " Trịnh Văn chỉnh trang lại áo hờ hững nói , nếu không phải vì Giai Kỳ anh sẽ không đến tìm Mục Hạo Kiện rồi .


Điều cần nói đã nói Trịnh Văn liền cứ thế mà bỏ đi cũng không bận tâm mà quay lại bữa tiệc nữa , đôi lúc nhìn phải thứ dơ bẩn kinh tởm thì tốt nhất tránh xa nó càng xa càng tốt không thì cho nó biến mất hoàn toàn trên thế giới này .


.......


" Ồ không phải là Ảnh hậu Hạ Đình đây sao , vinh hạnh khi gặp cô ở bữa tiệc nho nhỏ này quá .. " Tịch Hương miệng giả vờ cười cầm ly một ly trái cây ý mời . 


Hạ Đình cũng cười đáp lại từ phục vụ lấy một ly rượu vang đỏ sóng sánh : " Tiền bối Tịch Hương quá khen rồi dù sao Hạ Đình chỉ mới được nhận nào bằng tiền bối liền ba năm dành giải Ảnh hậu . " 


" Hì .. Hạ Đình tiểu thư thật khách sáo , không biết tiểu thư nghe câu sóng sau đè sóng trước , tôi tuy ba năm nhưng cũng là chuyện của nhiều năm trước rồi giờ sao bằng Hạ Đình tiểu thư đây . " Tịch Hương nho nhã đáp lại xung quanh phảng phất mùi thuốc súng .


" Hạ Đình nào dám . " Hạ Đình mặt giả bộ ngây ngô cười khách sáo nhưng sâu trong lòng lại âm thầm toan tính một âm mưu . 


[ Tịch Hương cô tưởng tôi không biết cô tiếp cận tôi là có ý vị gì sao , nếu em gái cô tôi có thể hạ được thì cô cũng không phải là đối thủ của tôi đâu .]


 Chúng ta cùng chờ xem ai sẽ là người ngã từ sân khấu xuống trước . 


............ 


" Giai Kỳ con đâu rồi " Nhược phu nhân hốt hoảng chạy khắp bệnh viện , bà chỉ mới đi ra ngoài một chút thôi Giai Kỳ liền mất tích . 


Tất cả các y tá cùng bác sỹ cũng hợp sức lại đi tìm .


" Nhược phu nhân không sao chứ ? " Doãn Tư Mỹ mặt mày nghi hoặc tò mò hỏi khi vô tình đâm phải Nhược phu nhân ngay cầu thang .


" Tôi không sao , cậu là ai ? " Nhược phu nhân vì cú đâm mạnh nên có chút choáng váng khẽ chống đỡ ngay tường hỏi . 


" A.. cháu là thư kí của Mục tổng , Nhược phu nhân hân hạnh gặp mặt .. " Doãn Tư Mỹ nở nụ cười nhẹ giới thiệu rồi hỏi , " Nhược phu nhân cháu có thể gặp đại tẩu được không ạ ? " 


" Đại tẩu ???? " Nhược phu nhân mơ hồ không hiểu nhìn vị nam nhân xinh đẹp kia .


" Nhược phu nhân không hay rồi ... tiểu thư ..cô ấy ... " Một cô y tá hớt hải vội vàng chạy đến gấp gáp nói không ra hơi . 


" Con gái tôi làm sao ? " Nhược phu nhân đen mặt lo lắng túm lấy cô ý tá hỏi .


" Tiểu thư ở trên tầng thượng định nhảy lầu . " Cô ý tá run sợ nói có chút lớn .


" Giai Kỳ .... đừng mà .. " Nhược phu nhân run rẩy suýt chút nữa là ngất đi nhưng bà cố gắng vực dậy nếu bà gục lúc này thì ai sẽ cứu con bà đây . 


" Sao cơ đại tẩu muốn nhảy lầu ? " Doãn Tư Mỹ như sét đánh ngang tai run sợ , không thể nào chứ anh vừa đến để nghe ngóng thông tin cho lão đại mà lại được nhận tin khẩn cấp thế này rồi vậy lão đại có khi nào sẽ xé xác anh ngay không , không được phải báo ngay cho lão đại mới được đại tẩu gặp nguy rồi .