Cô Vợ Có Chút Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Chương 29: Mang thai




Càng kháng cự càng khiến bọn chúng thêm hung hăng , bộ váy của cô đã bị xé nát thành trăm mảnh để lộ thân hình quyến rũ . 


Giai Kỳ khóc thét lên tay vơ lum tum vô tình chạm phải vài chai rượu nằm lăn lóc dưới gầm ghế không nghĩ ngợi gì nhiều cô cầm lấy đập mạnh vào đầu Nhuận Giang .


" Cốp " 


Một tiếng thâm thúy vang lên căn phòng trong nháy mắt trở nên yên tĩnh đến lạ thường . 


" Aaa .... " Một tiếng kêu thảm thiết vang lên Nhuận Giang ôm lấy cái đầu bị đập đang chảy máu đau đớn vật lộn dưới sàn nhà , những thanh niên khác cứng đơ người nhìn một màn không lường trước dọa cho sợ  không kịp phản ứng .


Như có cơ hội Giai Kỳ nhanh chóng đẩy đám người kia bỏ chạy , trong lòng vô cùng hoảng sợ , run rẩy không mở nổi cánh cửa ra .


" Bắt nó lại ... " 


Nhuận Giang điên cuồng gào thét lên , đám con trai mới phản ứng lại hướng đến cô ánh mắt toát lên sự phẫn nộ vô cùng , Giai Kỳ càng thêm hoảng loạn tay loay hoay mãi không mở được cửa .


Hạo Kiện , anh ở đâu , em sợ ....


Trong lúc tuyệt vọng nhất Giai Kỳ chỉ có thể cầu mong Hạo Kiện đến , cầu mong Hạo Kiện xuất hiện ở đây .


Tiếng bước chân trầm ổn từ phía xa truyền đến như mang lại hy vọng cho Giai Kỳ .


" Mục Tổng , người đến thị sát sao không báo cho tôi một tiếng , để tôi ra tiếp đón "  vị quản lý Mị Sắc toát mồ hôi lạnh dè dặn hỏi thăm nhìn người đàn ông đi trước mặt mà run . 


Mục Hạo Kiện hơi mỉm cười không nói gì chỉ lạnh lùng bước đi .


" Mời ngài . " vị quản lý cung kính mở cửa căn phòng đối diện Giai Kỳ mời Mục Hạo Kiện vào .


Khi anh cất bước định đi tiếp thì bị tiếng đập cửa bên cạnh thu hút ánh nhìn , mặc dù sự cánh âm rất tốt nhưng dường như tiếng đập cửa kia rất mạnh khiến nó vọng ra ngoài chứng tỏ người bên trong đã dùng hết lực cho cú đập này . 


Chỉ duy nhất có một tiếng đập nhưng lại dấy lên một hồ nghi trong lòng anh , đôi mắt hơi nhíu lại , anh cất giọng trầm thấp lạnh lẽo , " Mở cửa " .


" Nhưng ... " 


Vị quản lý bối rối bởi bên trong còn có người nếu tự nhiên xông vào không hay lắm , không đợi vị quản lý nói tiếp Mục Hạo Kiện nhìn về phía Doãn Tư Mỹ  lạnh lùng ra lệnh : 


" Phá cửa " .


Doãn Tư Mỹ định khuyên nhưng thấy ánh mắt lão đại vô cùng bất thường đành chấp hành mệnh lệnh , cánh cửa bị anh đạp một cách vô cùng dễ dàng mà mở ra nhưng cảnh tượng bên trong thật khiến anh phải rợn tóc gáy , đây không khác gì là một động dâm .


" Lão đại ... " 


Doãn Tư Mỹ âm thầm lui ra sau gọi một tiếng cho đến khi anh nhìn người con gái đang vùng vằng trong đám con trai kia không khỏi giật mình " con mịa nó , sao chị dâu nhỏ lại ở đây . " 


Mục Hạo Kiện âm trầm lạnh lẽo đến cực hạn , Doãn Tư Mỹ hít một hơi oán niệm một câu " lão đại nổi giận thật rồi .... " 


Những đám thanh niên kia dường như không cảm nhận được sự xuất hiện của người khác nên mãi làm công việc của mình bắt lấy bàn tay của Giai Kỳ giữ chặt lấy cô , người khác thì túm lấy đôi chân cô mà hôn hít , Nhuận Giang bỏ mặc cái đầu đang chảy máu tức giận tiến tới hung hăng nhắm tới bầu ngực cô xoa nắn , hắn còn há miệng cắn như trừng phạt khiến Giai Kỳ khóc thét lên , nước mắt chảy dọc khuôn mặt cô lấm lem , mái tóc suông mượt sớm đã rối tinh lên che đi khuôn mặt đầy tuyệt vọng . 


Nhuận Giang miệng vừa rời khỏi bầu ngực Giai Kỳ liền bị một lực mạnh kéo hất văng hắn ra xa đập mạnh vào tường . Giai Kỳ nhanh chóng được kéo lên phủ hoàn toàn vào vòm ngực rắn chắc của anh .


Đám thanh niên ngơ ngác nhìn nhau run rẩy mà lùi ra xa , bởi bọn chúng biết người đứng đó là ai và hơn nữa ánh mắt đó như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống bọn chúng . 


" Lập tức đem chặt hết tay chân bọn chúng ra . " 


Buông một câu tàn nhẫn Mục Hạo Kiện cởi bỏ bộ vect khoác lên người cô , Giai Kỳ run rẩy lúc đầu còn phản kháng theo quán tính nhưng khi nghe được giọng nói quen thuộc có chút lạnh lẽo cùng vòm ngực rắn chắc ấy , đôi mắt vì khóc nhiều đã sưng lên ngước lên nhìn anh , vừa mừng vì anh đã đến , vừa sợ hãi vì chuyện xảy ra , Giai Kỳ dựa vào ngực anh mà khóc lớn như một đứa trẻ vậy . 


Tiếng khóc của Giai Kỳ đánh mạnh vào tâm trí anh . Nếu anh không hồ nghi mà phá cửa thì sợ rằng Giai Kỳ của anh đã bị bọn chúng hành hạ đến chết đi sống lại rồi . 


Hành hạ ? 


Hai từ này thôi đủ anh lóe lên lửa giận , anh nhìn đám người kia không khỏi cười lạnh một tiếng  ra lệnh :


" Tư Mỹ , ngay ngày mai tôi muốn cậu khiến bọn chúng không còn chỗ nương thân .... ngay cả ... " anh hơi ngừng lại nhìn về phía tên bị anh ném ra xa mộ lần cất giọng đầy tàn nhẫn " mạng sống cũng không còn ... "


Giai Kỳ như chú mèo con hoảng sợ run rẩy dựa vào người anh , vì mệt vì hoảng sợ tột độ ngay lúc được Mục Hạo Kiện ôm đi đã ngất xỉu . 


o0o


Căn phòng trắng thoang thoáng mùi sát trùng , tiếng "  bíp bíp  "của máy vang đều đều khắp căn phòng . 


Giai Kỳ nằm im trên giường bệnh sắc mặt nhợt nhạt đi hẳn , Mục Hạo Kiện im lặng ngồi bên cạnh bàn tay to cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn lại , hình ảnh một hai như cũ hiện lên khi thấy cô ngất xỉu trong lòng mình anh đã lo lắng đến mất đi lí trí lao thẳng ra ngoài điên cuồng lái xe đưa cô đến bệnh viện . 


Ngân Thiếu chậm rãi đi lại tay còn cầm theo bản báo cáo của Giai Kỳ , khuôn mặt phức tạp vô cùng , giọng đầy oán trách : 


" Tiểu Kiện sao cậu không chút để ý gì vậy , Giai Kỳ mang thai mà cậu lại ... " 


Nói tới đây anh không thốt được câu nào nữa nếu chỉ chậm trễ thôi anh sợ phải phá bỏ luôn cái thai mất , có trời mới biết sức khỏe của Giai Kỳ đột ngột tụt xuống sắc mặt không còn một hột máu đặc biệt là cô bị dọa sợ đến suýt sảy thai .


Mục Hạo Kiện nghe Ngân Thiếu trách móc không chút mảy may nào nhưng khi nghe đến tin Gia Kỳ mang thai .


 Mang thai ?


Bừng tỉnh Mục Hạo Kiện bật dậy nhìn Ngân Thiếu hoảng loạn mấp máy môi hỏi lại : " cậu nói cô ấy mang thai ? "


" Đúng vậy , may là đến kịp còn giữ được nếu không cái thai này e rằng chỉ phá bỏ thôi , Mục Hạo Kiện dù cậu có khỏe như thế nào cũng phải biết tiết chế chứ không là làm hại cô ấy và đứa bé rồi . "


Mục Hạo Kiện không còn  nghe tiếp Ngân Thiếu nói những gì một làn suối nóng chảy khắp người anh , anh vậy là sắp được làm ba rồi sao ? Giai Kỳ mang thai con anh rồi ? 


Anh ngây ngốc cười cười ánh mắt tràn ngập hạnh phúc , một lần nữa ngồi xuống bên cạnh cô bàn tay to dè chừng đặt lên bụng cô cẩn thận như sợ làm đứa bé đau vậy .


" Cô ấy mang thai mấy tháng rồi ? " 


Tuy là hỏi Ngân Thiếu nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt nhợt nhạt của cô , anh đau lòng vương tay lên vuốt ve tỉ mỉ như đang phác họa lại vẻ đẹp của cô qua từng ngón tay cho đến khi đôi lông mày Giai Kỳ hơi nhíu lại anh mới sợ hãi thu tay lại .


Ngân Thiếu nhìn bộ dạng ngây ngốc của Mục Hạo Kiện vừa bị dọa vừa bị chọc tức cười anh hằng hắng giọng trả lời : 


" Gần hai tháng " .


Hèn gì cô ấy gần đây lại ăn nhiều đến vậy . Nghĩ lại bộ dạng ham ăn của cô Hạo Kiện mở nụ cười hạnh phúc , anh hận mình lại không để ý cô nhiều hơn , nhiều lần ân ái với nhau vậy mà anh chưa từng hỏi cô thấy sức khỏe ra sao , có bị muộn chu kì sinh lý hay không cô nhóc này ngốc như vậy sao để ý đến điều này chứ , để đến lúc anh biết suýt thì  đánh mất đứa bé rồi . Một chút hạnh phúc xen lần sự hối hận anh hơi nhìn Ngân Thiếu hỏi một câu ngây ngô đến lạ :


" Thai nhi khỏe chứ có ảnh hưởng đến sức khỏe của cô ấy không ? " .