Cô Vợ Có Chút Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Chương 10: Ăn gà rán




" Mục tổng bên công ty vừa gọi bảo là Doãn phó đã về rồi " Vân Hải đi lại báo cáo 


" ừm " Mục Hạo Kiện khẽ gật đầu , anh vẫn đứng săm soi từng món bánh kẹo trước cửa kính cũng đã nửa tiếng đồng hồ rồi , bao ánh mắt si mê của các cô gái trong quán đều nhìn anh đầy ngưỡng mộ , mái tóc rủ xuống gần che đi đôi đồng tử đen láy càng thêm mê hoặc ngũ quan anh tuấn vẫn chăm chú nhìn từng hộp bánh mà chất chứa bao tình cảm , đôi môi mỏng khẽ cười tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ đến mê hoặc .


" Mục tổng , bánh người yêu cầu đã xong rồi " cô nhân viên đi lại , khuôn mặt đỏ ửng rụt rè đưa cho chàng trai trước mặt trái tim khẽ đập mạnh . Mục Hạo Kiện chỉ khẽ gật đầu không nhìn đến cô nhân viên một lần , Vân Hải cũng nhanh chóng tiến lên trước chắn ngang nhận lấy lạnh lùng nói , " cảm ơn " , tuy có chút tiếc nuối và bất mãn cô nhân viên cũng nhanh chóng biết điều lui về ai mà không biết Mục Tổng đã có vợ nhưng mà vẻ đẹp xuất chúng ấy không khiến bao con gái chỉ muốn được tiếp cận anh dù chỉ một lần .


" Mục tổng có điện thoại của Doãn phó ... " Vân Hải khẽ đưa điện thoại cho anh rồi cũng nhanh chóng đến quầy thanh toán .


Vừa mới cầm lên nghe Mục Hạo Kiện đã bị vô số âm thanh làm cho nhức óc .


" Lão đại người đâu rồi mau cứu tôi với " Doãn Tư Mỹ oang oái cầu cứu có vẻ là bị dọa cho sợ rồi . Tư Mỹ không ngờ là sức ăn của " chị dâu nhỏ " lại kinh khủng đến như vậy nhìn mà đến phát run đúng lúc này tiếng hét phấn khởi của Giai Kỳ vang lên truyền qua điện thoại , " aaa .... "


" Giai Kỳ ? " một thanh âm ngạc nhiên cũng nhanh chóng truyền đến rồi một lần nữa sự lạnh lẽo ấp tới xua tan đi cái ngạc nhiên , Mục Hạo Kiện đen mặt , nói : " nhà người đã làm gì cô ấy "


Doãn Tư Mỹ vừa bị giọng hét phấn khởi của Giai Kỳ làm cho dọa sợ , giờ thêm một tầng băng chỉ cách nhau một màn hình điện thoại không hẹn rét mà run còn chưa kịp trả lời thì Giai Kỳ một lần lên tiếng thực vui vẻ khiến Doãn Tư Mỹ chỉ muốn độn thổ ngay lập tức : 


" Oa ..to quá ... ừm...ngon quá ..."


To quá ? Ngon quá ? 


Mục Hạo Kiện đen mặt tức đến phát run giọng lạnh xuống âm độ : " Doãn Tư Mỹ , ngươi muốn tìm chết "


Doãn Tư Mỹ đau đầu không thôi không biết mở lời ra sao hận không thể ngay tại chỗ quỳ xuống đập đầu nói  " chị dâu nhỏ mạng em yếu đuối xin chị ban phước đừng hại em nữa " 


" Đang ở đâu " Giọng nói lạnh lùng lần nữa vang lên kéo hồn phách sợ hãi của Tư Mỹ lại .


" Dạ ? " Doãn Tư Mỹ ngây ngốc hỏi lại 


" Tôi hỏi cậu đang ở đâu " Bên kia nhẫn nại lặp lại lần nữa .


" Ở ...ở ...cửa hàng Retty "


Doãn Tư Mỹ run bắn vội vàng trả lời rồi hoàn toàn xụ lơ trượt từ trên ghế xuống nhìn màn hình đen mà không khỏi run sợ .


" Chị xinh đẹp , chị không ăn sao , nó ngon lắm " Giai Kỳ miệng vẫn còn gặm đùi gà hỏi tay còn lại tiện đưa cho Tư Mỹ một cái cánh gà 


Doãn Tư Mỹ vẫn chưa thoát khỏi sự run sợ nhìn cánh gà trong tay Giai Kỳ mà toát mồ hôi lạnh chỉ thầm ước mình mọc cánh bay nhanh khỏi nơi này thì tốt đến mấy , khẽ lắc đầu đẩy cánh gà lại hằng giọng bình tĩnh trả lời : " Không ... tôi no rồi ... chị dâu nhỏ ăn đi " , phải Tư Mỹ anh là bị dọa cho no luôn rồi 


" oh " Giai Kỳ chỉ " oh " một tiếng rồi tiếp tục công việc " ăn uống " của mình 


 Mười lăm phút sau Mục Hạo Kiện nhanh chóng có mặt tại cửa hàng Retty, tiếng chuông cửa vang lên chào đón khách hàng anh một mặt lạnh lùng đến đáng sợ thư kí Vân Hải đi sau cũng cảm thấy áp lực vô cùng từ một không khí ấm áp phảng phất mùi hương thức ăn nhanh chóng bị sự lạnh lẽo áp chế đến cả hít thở cũng khó khăn , đôi đồng tử đen láy nhanh chóng tìm thấy hình bóng của Giải Kỳ đằng sau dàn hoa lan , bước chân sải dài nhanh chóng đã đến bàn cô , khi đến gần khuôn mặt lập tức xuất hiện thêm ba vạch đen nhìn cảnh trước mắt mình khó mà tưởng tượng được , Vân Hải ngạc nhiên tột độ , Doãn Tư Mỹ khẽ nuốt nước miếng cái " ực " nhanh chóng đứng dậy chuồn lẹ ra sau lưng Vân Hải . Mục Hạo Kiện lạnh lùng nhìn một cái rồi ngay cạnh Giai Kỳ yên lặng nhìn cô ăn rồi lại nhìn một bàn thức ăn không khỏi xoa xoa mi tâm toàn là gà rán , cơn tức cũng nhanh chóng biến mất  .


Giai Kỳ vẫn mãi công việc của mình không hề hay biết bên cạnh mình có thêm một người và đang chăm chú nhìn mình ăn , cho đến khi người đó cất giọng trầm ấm ôn nhu cô mới ngẩng đầu lên .


" Từ từ thôi kẻo nghẹn " 


Nhìn thấy Mục Hạo Kiện , đôi mắt của Giai Kỳ lập tức sáng rực ,nhỏe miệng cười với anh cất giọng nhẹ nhàng , " chồng " , Mục Hạo Kiện khẽ gật đầu lấy khăn lau đi vết dầu còn dính trên miệng cô hỏi , " ngon không . " Giai Kỳ vui vẻ gật đầu , "ngon lắm ạ đùi gà nó to ơi là to luôn chồng  có muốn thử không " .