Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 180: Dạy dỗ Cửu Văn Long




“Quỳ xuống!”, đôi mắt của Lý Thiệu Minh dần trở nên sắc bén, giọng nói uy nghiêm. Khuôn mặt vô hại của anh bỗng lạnh băng, trên người toát ra khí thế mạnh mẽ bá đạo.

Khí thế của anh khiến người ta muốn nhận thua.

Nhưng Cửu Văn Long cũng là đại ca của một tỉnh, còn là trợ thủ đắc lực của Quỷ Đói – một trong sáu đại ác ma của võ lâm Hắc Ám, địa vị của hắn thấp hơn một bậc so với con trai trưởng nhà họ Lý, nhưng lại lớn tuổi hơn Lý Thiệu Minh, sao có thể chịu thua ngay khi bị Lý Thiệu Minh dọa nạt chứ.

“Vậy sao, cậu dọa tôi sao?”, Cửu Văn Long liếc quanh một lượt, thấy các thương nhân và những vị khách từ chợ đen đang trợn tròn mắt nhìn họ, khiến hắn không kìm nổi biểu cảm giận dữ trên khuôn mặt.

Hắn liếc nhìn đàn em bên cạnh, tên đàn em đó lập tức nhét ngón trỏ và ngón giữa vào miệng, huýt sáo.

Bỗng chốc hàng nghìn trai tráng ồ ạt lao vào chợ đen, cùng giơ các loại vũ khí như dao, gậy trong tay lên, nhiều tên đầu sỏ cấp cao còn giơ súng chĩa vào Lý Thiệu Minh.

“Lý Thiệu Minh, tôi nghe nói gần đây cậu ra oai ở trong tỉnh lỵ lắm. Nhưng để mà nói về ra oai thì nơi này không phải nơi để cậu hăm dọa đâu. Đây là địa bàn của tôi, cậu muốn so độ ngông với tôi, cậu so nổi ư? Đừng tưởng cậu có Lục Kim Đan chống lưng là hay, tôi cũng có anh Quỷ Đói bảo kê đó. Nếu cậu dám hung hăng càn quấy thì dù Lục Kim Đan có tới đây tôi cũng sẽ xử cậu như thường!”

“Cô chủ, cẩn thận”, anh chàng đẹp trai bỗng bảo vệ Đào Uyển Nhi lùi về phía sau, cô ta kinh ngạc nhìn Lý Thiệu Minh.

Từ nhỏ đến lớn, trong ấn tượng của cô ta, Lý Thiệu Minh luôn là kẻ vô dụng yếu đuối. Cô ta không ngờ chớp mắt bảy năm không gặp, Lý Thiệu Minh lại có thể nói chuyện với khí thế của một người đàn ông nên có.

Khí thế này của Lý Thiệu Minh quả thực khiến cô ta vô cùng ngạc nhiên.

“Còn định bắt tôi quỳ? Đồ bỏ đi, cậu chẳng qua chỉ là một cậu chủ vô dụng trong nhà họ Lý, cậu đủ tư cách sao? Thế giới này ngoài ông ngoại cậu đối xử tốt với cậu, chắc chẳng ai đối xử tốt với cậu đâu nhỉ? Nếu không có ông ngoại cậu, cậu mà chết cũng chẳng biết nguyên do, còn dám ra oai với tôi?”, thấy Lý Thiệu Minh không nói gì, Cửu Văn Long càng tự tin hơn.

Hắn lập tức nhổ nước bọt xuống đất rồi hằn học nói với đám đàn em: “Chuyển đan dược mà cô Đào cần lên xe cho cô ấy, đóng gói lên xe xong các người hãy nhớ kỹ, nếu có ai dám gây sự ở tỉnh lỵ này, dù người đó là cậu chủ nhà họ Vương hay cậu chủ nhà họ Lưu, không cần nể mặt gia tộc của họ, họ mà dám phách lối thì cứ dạy dỗ họ một trận là được, có chuyện gì tôi và anh Quỷ Đói gánh”.

“Vâng!”, đám đàn em của Cửu Văn Long đều nhìn Lý Thiệu Minh bằng ánh mắt khinh thường.

“Đồ khốn, mẹ kiếp ông thích chết hay sao mà dám nói chuyện với đại cao tôi vậy?”, Chu Bảo Bảo bỗng tức giận.

“Ha ha, cậu chủ nhà họ Chu – gia tộc giàu có nhất và thuộc một trong bốn gia tộc lớn giới võ lâm, biến thành con chó bỏ đi từ khi nào vậy?”, Cửu Văn Long lập tức chế giễu lại.

“Chết tiệt, con mẹ nó!”, Chu Bảo Bảo bỗng tức giận, rút cái quạt giấy màu trắng trên người ra và định lao lên đánh người.

“Mẹ kiếp, mày làm gì vậy? Đây là địa bàn của Cửu Văn Long và anh Quỷ Đói, đừng có mà làm xằng!”, thấy Chu Bảo Bảo muốn đánh người, đám đàn em của Cửu Văn Long lập tức rút súng chĩa vào cậu ta và mấy chục cao thủ Tông Sư cấp cao chắn phía trước Cửu Văn Long.

“Khốn nạn, các người làm gì vậy? Thu súng về cho tôi, các người thử động tới Chu Bảo Bảo coi?”, Cuồng Phong cũng nổi điên lên, hắn lập tức rút súng trên người và chĩa vào Cửu Văn Long.

“Mẹ kiếp!”

Chẳng mấy chốc, thế lực của Cửu Văn Long và Lý Thiệu Minh bỗng đối đầu gay gắt. Thấy đàn em của Cửu Văn Long đều mang theo súng, Lôi Tiểu Minh cũng rút hai khẩu súng ra, chĩa vào đàn em của Cửu Văn Long ở hai bên.

Sắc mặt Lý Thiệu Minh tái nhợt, chẳng nói gì.

“Đưa cô chủ nhà họ Đào lên xe! Nếu ai dám xông tới, cứ bắn chết kẻ đó!”, Cửu Văn Long chẳng nể nang gì Lý Thiệu Minh, sắc mặt hiện giờ rất khó coi, quát lớn với đám đàn em.

“Vâng!”, đám đàn em của Cửu Văn Long cũng phẫn nộ liếc nhìn Lý Thiệu Minh, rồi đổ dồn tới bên ngoài chợ đen để đưa Đào Uyển Nhi lên xe.

“Cô chủ, thì ra Lý Thiệu Minh này chỉ là con cọp giấy. Chắc anh ta nghĩ anh ta sắp trở thành gia chủ nhà họ Lục rồi nên định thử lôi chút khí thế của một trong bốn gia tộc lớn giới võ lâm, ai ngờ lại không chèn ép nổi Cửu Văn Long”, thanh niên đẹp trai mỉm cười.

“Đúng là anh ta không chèn ép nổi Cửu Văn Long, ban đầu thấy anh ta thể hiện khí thế của đàn ông, tôi còn tưởng nhiều năm không gặp anh ta đã tiến bộ vượt bậc rồi, ai ngờ vẫn khiến tôi thất vọng giống lúc trước”, Đào Uyển Nhi mỉm cười.

“Giống lúc trước?”, thanh niên đẹp trai sững sờ.

“Phải, anh tới nhà họ Đào muộn, mang theo tài năng vào nhà họ Đào, nên anh không biết căn cơ của bốn gia tộc luyện đan chúng tôi thâm sâu như nào đâu. Hồi nhỏ, rất nhiều con cái của bốn gia tộc lớn đã luyện thành cao thủ Tông Sư rồi, còn Lý Thiệu Minh không biết võ công, thậm chí anh ta còn yếu đuối hơn người thường, nên anh ta hơi tự ti khi ở cùng với con cháu bốn gia tộc lớn như chúng tôi. Mỗi khi có người bắt nạt anh ta, coi thường anh ta, anh ta chỉ biết la lên. Tuy nhiên chúng tôi chỉ coi những tiếng la hét của anh ta như là chú hề đang nhảy múa, giờ thoáng cái đã tám năm trôi qua, trông thì có vẻ hung dữ, biết tức giận, nhưng thực chất lại chẳng có chuyện gì, vậy chẳng phải là vẫn giống như trước hay sao?”, nụ cười xinh đẹp của Đào Uyển Nhi càng ngày càng nở rộ.

“Nếu anh ta có bản lĩnh thật thì đã ra tay đánh Cửu Văn Long đó rồi. Anh ta là con trai trưởng của nhà họ Lục, có gia chủ nhà họ Lục chống lưng cho anh ta, dù anh ta có đánh Cửu Văn Long, thì ông ta cũng chỉ dám đánh hắn bị thương, chứ chẳng dám giết hắn đâu. Đáng tiếc, bên cạnh Cửu Văn Long có quá nhiều cao thủ, anh ta vốn chẳng có động lực để đánh Cửu Văn Long. Có lẽ anh ta chưa kịp lại gần Cửu Văn Long thì đã bị Cửu Văn Long đè dưới đất trước rồi”.

“Nực cười, thế mà bố vẫn muốn gả tôi cho Lý Thiệu Minh, chỉ cần anh ta có chút khí chất đàn ông, tôi sẽ suy nghĩ lại. Dù sao tôi cũng chẳng vừa ý người đàn ông nào cả, nếu có thì chắc chắn là gia tộccủa anh ta có lợi gì đó nhà họ Đào tôi. Lai lịch của Lý Thiệu Minh khá ổn, nhưng người đàn ông như vậy vẫn chưa đủ tư cách để tôi gửi gắm cả đời”.

“Chết tiệt, sáng sớm ra đã gặp phải đống rác, khiến tôi mất cả vui…”, Cửu Văn Long dần dần bơ Lý Thiệu Minh, hắn bắt đầu dẫn đám đàn em ra ngoài chợ đen, đốc thúc đám đàn em chuyển đan dược lên xe cho Đào Uyển Nhi. Lúc hắn đi, vừa đi hắn vừa lớn tiếng độc thoại, rõ ràng là cố tình chửi Lý Thiệu Minh.

“Chẳng biết rác rưởi như này sao lại có thể khiến cao thủ như Hồng Võ tới thách đấu…”

“Đại ca, đàn em của Cửu Văn Long này khá nhiều, nếu chúng ta đánh ông ta khả năng sẽ gặp rắc rối, nhưng ông ta dám coi thường anh, chi bằng chúng ta dạy dỗ ông ta một trận đi. Dù đàn em của ông ta nhiều như nào, chúng ta có nhiều cao thủ hợp sức lại, đánh bại Cửu Văn Long xong vẫn còn có năng lực thoát thân đó”, Cuồng Phong đã có ý muốn dạy dỗ Cửu Văn Long, hắn đứng cạnh Lý Thiệu Minh lạnh lùng nhìn bóng lưng Cửu Văn Long.

“Cửu Văn Long này ngông cuồng quá, lại dám chửi anh Lý, chúng ta cứ châm mồi lửa đốt sạch chợ đen của ông ta đi?”, Chu Bảo Bảo nhìn Cửu Văn Long bằng ánh mắt đầy hung ác.

“Tôi tán thành!”, Triệu Thế Hy cũng tức tối thay cho Lý Thiệu Minh.

“Lý Thiệu Minh tôi rất ít khi ra tay với người bình thường, bởi vì tôi biết, tôi có võ công tuyệt thế, tôi phải trân trọng võ công tuyệt thế của mình, không thể tùy tiện bắt nạt người bình thường, như vậy không xứng với võ công này. Nhưng quả thật có người khiến người ta ghét ghê, nếu người này không đích thân dạy cho một bài học, tôi e là không nuốt trôi cơm…”, Lý Thiệu Minh dần nở nụ cười nhạt.

“Đại ca, chúng ta đánh chứ?”, Lôi Tiểu Minh hơi căng thẳng.

“Ha ha…”

Lý Thiệu Minh chỉ khẽ cười một tiếng, rồi nhẹ nhàng bước đến chỗ Cửu Văn Long.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng gì, mới đây còn ở trước mặt mọi người, thoáng cái đã xuất hiện đằng sau Cửu Văn Long.

Cửu Văn Long đột nhiên cảm nhận được gió mạnh nổi lên phía sau, một luồng chân khí u ám tê cóng, hắn quay người thì bỗng giật mình thấy Lý Thiệu Minh đột nhiên xuất hiện trước mặt.

“Cao thủ Thần Cấp cấp trung, anh ta là cao thủ Thần Cấp cấp trung!”, không ngờ Lý Thiệu Minh lại có thể đột nhiên xuất hiện sau lưng Cửu Văn Long, đám đàn em của hắn đều hốt hoảng kêu lên.

“Cửu Văn Long, vừa rồi ông chửi tôi là rác rưởi?”, khuôn mặt thanh tú của Lý Thiệu Minh dần méo mó, trông trở nên đáng sợ đến khó tả.

“Lý Thiệu Minh, cậu muốn làm gì? Đây là địa bàn của tôi, chỗ này đều là đàn em của tôi, nếu cậu dám động đến tôi, tôi đảm bảo cậu không rời khỏi đây được đâu…”, Cửu Văn Long không ngờ Lý Thiệu Minh lại là cao thủ Thần Cấp, hắn bị khuôn mặt méo mó kia của Lý Thiệu Minh làm khiếp sợ đến mức mặt mày tái mét.

“Chết tiệt, con mẹ ông!”, Lý Thiệu Minh đấm thẳng một cú vào đầu hắn.