Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 178: Là tôi bảo bọn họ




Trong lòng của Đào Uyển Nhi, gia chủ tương lai nhà họ Lục phải là Triệu Thế Hy có địa vị cao quý nhất, hoặc là chị họ cả có võ công cao cường nhất.

Còn về Lý Thiệu Minh, nói chuyện với anh ta vài câu cũng ngại phí thời gian.

“Mấy người có tổng cộng bao nhiêu đan dược, Đào Uyển Nhi tôi sẽ thu mua toàn bộ!”, hai mắt Đào Uyển Nhi bỗng sáng ngời, vui vẻ nói.

“Cô chủ Đào thật là hào phóng, không hổ là cô chủ cả nhà họ Đào một trong tứ đại gia tộc luyện đan, mỗi nhà chúng tôi đều tích trữ mấy tấn đan dược, mời quý cô đi theo chúng tôi!”, đám người buôn đan dược thay đổi ánh mắt, cung kính mời cô chủ Đào đi về hướng khác.

“Mẹ kiếp, tôi đây từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai coi thường như vậy đâu. Đám chó má này được lắm, có đan dược không chịu bán cho chúng ta mà bán cho họ Đào đến sau kia. Hôm nay nếu bọn họ không bán cho chúng ta thì đừng hòng đi!”, sắc mặt Chu Bảo Bảo trở nên khó coi, nhanh như chớp xuất hiện trước mặt cô chủ Đào và đám người buôn đan dược.

Chặn đường không cho bọn họ đi.

Thần Cấp cấp trung, di chuyển tức thời.

Thấy cậu chủ Chu tự dưng xuất hiện trước mặt bọn họ, cô chủ Đào và các nhà buôn mặt biến sắc.

Cao thủ Thần Cấp đã hiếm, cao thủ Thần Cấp cấp trung còn hiếm hơn. Trong cả khu chợ đen rộng lớn này, bọn họ mới chỉ thấy một cao thủ Thần Cấp cấp trung là cậu chủ Chu.

Thật ra Chu Bảo Bảo không phải cao thủ Thần Cấp cấp trung gì hết, cậu ta trời sinh đã giỏi khinh công, trời cho cậu ta thiên phú về võ công. Cho dù chưa đạt đến cảnh giới Thần Cấp cấp trung nhưng đã có thể thi triển thân pháp khinh công tuyệt diệu như cao thủ Thần Cấp cấp trung, nhìn rất giống di chuyển tức thời.

Không ngờ cậu chủ Chu là cao thủ Thần Cấp cấp trung, Đào Uyển Nhi khá là bất ngờ.

Cậu chủ Chu trông rất đẹp trai, nhưng trời sinh khuôn mặt u ám. Cậu ta dùng ánh mắt u ám và khí thế âm trầm để dò xét Đào Uyển Nhi và đám con buôn rồi lấy một điếu thuốc lá ra hút một hơi thật sâu, khiêu khích: “Đám chó má có mắt không tròng kia, có biết tôi là ai không?”

“Là ai?”, đám con buôn không biết thân phận của cậu chủ Chu, thấy cậu ta thi triển võ công của cao thủ Thần Cấp cấp trung thì không khỏi cảnh giác nhìn chằm chằm vào cậu và không dám đắc tội.

“Tôi là con trai độc nhất của nhà họ Chu, gia tộc giàu nhất trong tứ đại gia tộc ở Hoa Hạ. Mẹ kiếp, mấy người có ý gì? Dựa vào đâu mà chúng tôi đến trước, mấy người có đan dược nhưng lại bảo chúng tôi là không có? Cô chủ Đào còn không giàu bằng chúng tôi đâu, thế mà cô ta vừa đến chẳng cần hỏi han, các người đã tranh nhau bán đan dược cho cô ta rồi. Coi thường chúng tôi thấp hèn không có tiền sao?”, ánh mắt Chu Bảo Bảo trở nên u ám đến đáng sợ.

Nghe cậu chủ Chu nói, đám con buôn hơi nhíu mày không dám nói gì.

“Nói đi? Câm hết rồi hả!?”, cậu chủ Chu quát.

Đám con buôn bị cậu chủ Chu quát run rẩy, nhưng vẫn không dám lên tiếng.

“Mấy người bị làm sao thế hả? Lúc chúng tôi đến, rõ ràng mấy người có đan dược, nhưng thấy chúng tôi hỏi mua không những thái độ bố láo, mà rõ ràng mỗi nhà đều tích trữ mấy tấn đan dược lại nói không có. Chúng tôi không hề thua kém cô chủ Đào về mặt tiền bạc, mấy người muốn bao nhiêu chúng tôi đưa bấy nhiêu là xong. Ra giá đi, rốt cuộc cô chủ Đào ra giá bao nhiêu tiền để độc chiếm toàn bộ số đan dược ở đây, chúng tôi sẽ trả giá cao gấp một phần ba so với cô ta”, Cuồng Phong cũng chạy qua, trên miệng ngậm một điếu thuốc Đại Trùng Cửu, nhìn đám con buôn mà cảm thấy khó chịu.

“Mấy người làm gì vậy? Định cướp mối làm ăn của tôi hả?”, Đào Uyển Nhi nghe Cuồng Phong nói xong thì sửng sốt.

“Uyển Nhi, quan hệ giữa tứ đại gia tộc luyện đan chúng ta hơi tế nhị, nếu đã là bạn thì cũng là đối thủ cạnh tranh, không ít cô cậu họ hàng gần xa nhà chúng tôi kết thông gia với nhà họ Đào của cô. Suy cho cùng chúng ta vẫn là họ hàng, hôm nay chúng tôi không có ý giành mua đan dược với cô, chỉ là sắp tới chúng tôi sẽ đại chiến với Hồng Võ, tên Hồng Võ này một lúc mời sáu cao thủ Thần Cấp hết sức khó nhằn từ Thiếu Lâm tới. Tôi biết, nhà họ Đào của cô và nhà họ Lục của tôi giống nhau, số đan dược luyện chế ra mỗi năm đều có hạn, mỗi viên đan dược luyện ra đều là tinh hoa và được các gia tộc lớn đặt trước. Nếu muốn nhanh chóng luyện ra đan dược cao cấp thì phải bỏ tiền túi ra mua số lượng lớn đan dược cấp trung để về điều chế. Tôi không biết cô đang cứu người nào, nhưng có thể nể mặt Lý Thiệu Minh này mà bán số đan dược ở đây cho tôi, rồi thu mua đan dược tại chợ đen khác không? Thời gian của chúng tôi có hạn, cách ngày đấu với Hồng Võ chỉ còn năm ngày nữa. Lý Thiệu Minh tôi nhất định sẽ báo đáp tình nhường nhịn của cô ngày hôm nay”, Lý Thiệu Minh hơi nhíu mày, đích thân đến trước mặt Đào Uyển Nhi nói.

“Không được, ba tỉnh ở phương Bắc thì có hai tỉnh bị tôi thu mua hết đan dược rồi, bây giờ chỉ còn lại một tỉnh, chúng tôi phải dùng số đan dược này để cứu gấp một người”.

Đào Uyển Nhi cười khinh trong lòng, thầm nghĩ thể diện của anh ta đáng bao nhiêu tiền chứ? Nhưng Đào Uyển Nhi không thể hiện ra ngoài mặt, cô ta là một con người thâm sâu.

“Mấy người muốn cứu ai? Là ai có quyền lực lớn đến mức khiến cô chủ Đào của một trong tứ đại gia tộc luyện đan phải đích thân ra tay cứu chữa?”, Lý Thiệu Minh hỏi.

“Là gia chủ nhà họ Ngụy giàu nhất Hoa Hạ - Ngụy Vinh Hoa”, Đào Uyển Nhi nói.

“Là Ngụy Vinh Hoa giàu nhất Hoa Hạ trên bảng xếp hạng nổi với gia sản ba trăm bảy mươi tỷ và năm năm liên tiếp đứng đầu Hoa Hạ đó sao?”, Lôi Tiểu Minh kinh ngạc.

“Đúng vậy. Ngụy Vinh Hoa mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, giờ đang được chữa trị ở nhà họ Đào, mỗi ngày duy trì mạng sống bằng rất nhiều đan dược cấp cao. Tất nhiên tài sản của hắn không bằng nhà họ Diệp Hách, nhà họ Triệu và nhà họ Chu của bảng ngầm, nhưng đối với nhà họ Đào chúng tôi cũng là một kẻ có tiền tài và quyền thế. Hắn là kim chủ của nhà họ Đào, chúng tôi không thể để hắn chết. Tôi không muốn kết thù với mấy người, lời tôi nói là sự thật, tôi không hề muốn độc chiếm đan dược ở đây. Tôi không lôi kéo gì mấy nhà buôn, tự họ đến mời chào tôi, còn về thái độ lạnh nhạt của họ đối với mấy người, tôi thật sự không biết. Nhưng nếu họ đã có lòng bán đan dược cho tôi thì xin mấy người hãy tôn trọng quyết định của họ. Nếu mấy người thật sự có bản lĩnh thì tôi rất sẵn lòng để mấy người mua hết số đan dược ở đây”, Đào Uyển Nhi nói.

“Cô không độc chiếm đan dược ở đây?”, Lý Thiệu Minh ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy, tôi chưa bao giờ có ý đó, là tự bọn họ bán đan dược cho tôi”.

“Thật quái lạ! Rốt cuộc mấy người này bị sao vậy? Tại sao chúng tôi mua thì không có, cô mua thì lại có?”, Cuồng Phong cảm thấy mơ hồ.

“Là tôi bảo bọn họ không bán đan dược cho mấy người đấy, đặc biệt là con trai trưởng nhà họ Lục – Lý Thiệu Minh!”, đột nhiên, một giọng nói vọng lại từ xa.

Một gã đàn ông cao to vạm vỡ tay nắm thành quyền, trên mặt là nụ cười u ám, dẫn theo một đám cao thủ cấp Tông Sư đến.