Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 17: Một bước lên trời




Lý Thiệu Minh không mời mà đến như thể mình là chủ nhân bữa tiệc hôm nay, anh dẫn theo Hàn Phi Phi và Liễu Bân tiến vào phòng VIP trước mặt tất cả mọi người.

Lúc này, sắc mặt Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã, Dương Siêu và tất cả mọi người đều thay đổi.

Ngay cả Thẩm Hân và Tiểu Bình An cũng vậy, Hiên Tịnh Vũ thầm ngạc nhiên khi nhớ đến ánh mắt kì quái của Lý Thiệu Minh.

Rốt cuộc anh ta là ai?

Đôi môi Hiên Tịnh Vũ khẽ mở, không ngừng siết chặt quai túi xách. Cô cho rằng đã giải quyết xong chuyện tối nay của Lý Thiệu Minh, còn tưởng Hàn Phi Phi và Trần Tử Phong là bạn bè nhiều năm, Hàn Phi Phi chắc chắn sẽ không giúp anh. Nhưng không ngờ Liễu Bân đứng cạnh Hàn Phi Phi nói thẳng muốn lấy lại công bằng ngày hôm nay cho anh. Liễu Bân là thân tín của Hàn tướng quân, lời anh ta nói đại diện cho lời của Hàn tướng quân. Nếu Liễu Bân muốn giúp anh thì chắc chắn tối nay những người trong bữa tiệc này không ai có thể ngăn được anh ta.

Rốt cuộc chuyện này là sao?

Dù Hiên Tịnh Vũ khá bình tĩnh nhưng giờ đây đầu óc cô đang rối bời. Từ biểu hiện của anh, Liễu Bân và Hàn Phi Phi thì anh tuyệt đối không phải là đàn em của Hàn Phi Phi. Liễu Bân gọi anh là Lý tiền bối, vậy chắc anh là trưởng bối của Hàn Phi Phi và Liễu Bân. Có thế nào cô cũng không ngờ người chồng ngày thường hèn nhát, thô tục mà cô vẫn khinh thường lại được Hàn Phi Phi và Liễu Bân coi như khách quý như vậy.

“Chị Vũ, người bạn này của chị là ai vậy?”, Dương Siêu nhanh chóng chạy đến trước mặt Hiên Tịnh Vũ, sắc mặt rất khó coi, trên trán và mũi toàn là mồ hôi.

Ánh mắt như phát điện và lời nói sắc bén vừa nãy của Liễu Bân khiến hắn sợ chết khiếp.

Hắn nhận ra mình đã đắc tội với vị đại thần nào đó.

Hiếm có người nào có thể được nhà họ Hàn cung kính đối đãi như khách quý.

“Anh ta chỉ là một người bình thường…”, Hiên Tĩnh Vũ khẽ chấn động, bị Dương Siêu ép hỏi, vẻ mặt cô dần trở nên khó coi.

Lý Phong thật sự có gia cảnh nghèo khó, anh ta chỉ mới hai mươi hai tuổi, mà cô đã hai mươi bốn. Không nói đến việc cô gả cho người đàn ông mình không thích, mà còn gả cho người đàn ông nhỏ tuổi hơn mình, chuyện này khiến Hiên Tịnh Vũ luôn cảm thấy xấu hổ. Ngoại trừ người bạn thân nhất là Hàn Phi Phi thì những người bạn bên cạnh cô không ai biết chuyện này.

Đây là nỗi đau trong lòng cô, cô không muốn để người khác biết mối quan hệ của họ.

Lý Phong không phải là người bình thường sao? Anh ta đúng là rất bình thường. Anh ta chính là trò cười trong lời của Dương Siêu và Trần Tử Phong, không cần người khác ức hiếp, đôi khi tự mình còn làm xấu mình.

“Chị Vũ, chị đừng đùa em, người bình thường? Người bình thường sao có thể quen với cô Hàn? Người bình thường sao có thể khiến cho anh Liễu tức giận đến vậy? Em quen với chị Hàn bảy tám năm rồi, vừa nãy chẳng qua chỉ làm đổ một ly rượu lên bộ đồ kia thôi mà anh Liễu đã tức đến mức muốn giết người nói phải đổ mười bình rượu lên người em. Nếu hắn không phải nhân vật lớn gì thì Liễu Bân sẽ làm vậy vì hắn sao?”, Dương Siêu mồ hôi nhễ nhại nhìn Hiên Tịnh Vũ cười quái dị.

“Anh ta đúng thật là người bình thường, còn tại sao lại như thế thì tôi cũng không biết”, Hiên Tịnh Vũ khẽ nhíu mày, quay mặt đi.

Cô không thích nói nhiều lời vô nghĩa với người khác, thầm nghĩ không tin thì thôi.

“Ha ha, Dương Siêu, chắc chắn là cậu đã không cẩn thận đắc tội với Tiểu Vũ chuyện gì đó. Cô ấy ghét cậu nên mới lừa cậu đi đối phó với cái tên mặc đồ rằn ri kia. Nghe nói rất nhiều nhân vật lớn đều cực kì khiêm tốn, theo tôi thấy nhân vật lớn đó chắc chắn là con trai của vị tướng quân nào đó, cố ý mặc đồ rằn ri đến đây để ngụy trang. Dương Siêu, cậu chết chắc rồi, đắc tội với con trai tướng quân”, Lâm Thi Nhã cười giễu cợt.

Cô ta và Hiên Tịnh Vũ chỉ là bạn thân hờ, bề ngoài thì giả vờ thân thiết nhưng thật ra cô ta thầm ước gì nhà của Hiên Tịnh Vũ và Thẩm Hân phá sản.

“Chị Vũ, em yêu chị sâu sắc đến vậy, sao chị có thể đối xử với em như này chứ?”, Dương Siêu chỉ cảm thấy cả thế giới như sụp đổ.

“Tôi không đùa cậu, tôi không có ân oán gì với cậu thì sao tôi phải lừa cậu như vậy chứ?”, Hiên Tịnh Vũ mất kiên nhẫn nói.

“Dương Siêu, anh điên rồi sao? Chị họ tôi là người thế nào anh còn không rõ à? Chị ấy lừa anh làm gì? Anh tin thì tin, không tin thì cút đi. Lý Phong là ai, tôi là người rõ nhất, anh ta chỉ là một người bình thường”, Thẩm Hân tức giận, đi đến bên cạnh Hiên Tịnh Vũ.

“Biết người biết mặt nhưng không biết lòng”, Lâm Thi Nhã cười giả tạo.

Nghe Lâm Thi Nhã nói vậy, sắc mặt Dương Siêu trở nên khó coi.

Lúc này Trần Tử Phong và không ít người ở bữa tiệc giễu cợt nhìn Dương Siêu, Trần Tử Phong hết sức đắc ý. Cũng may vừa rồi mình không đi đối phó với tên mặc rằn ri kia, nếu không sẽ không biết mình mất mặt thế nào.

Mặc dù tên mặc rằn ri kia trông có vẻ rất lợi hại, nhưng chưa bao giờ nghe nhắc đến nên chắc là người ngoài tỉnh. Dù có quyền có thế nhưng không có tiếng nói ở đây, dù biểu hiện vừa nãy của hắn khiến tên mặc đồ rằn ri hơi bất mãn, cùng lắm thì mấy ngày sau hắn đi khỏi đây, chưa đến nỗi chọc đến người nhà họ Hàn như Dương Siêu.

“Mọi người bớt đắc ý giúp tôi đi. Chúng ta đều là người cùng hội cùng thuyền, nếu tôi thật sự đắc tội với nhân vật lớn nào thì tôi sẽ kéo hết các người xuống nước đấy”, Dương Siêu bỗng hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Thi Nhã và Trần Tử Phong, sau đó chạy như điên đến phòng VIP.

“Mẹ kiếp, cậu bị điên à?”, Trần Tử Phong không ngờ Dương Siêu dám nói vậy với mình, mặt hắn bỗng biến sắc.

“Dương Siêu, cậu đừng làm loạn”, Lâm Thi Nhã cũng bị dọa, sắc mặt cô ta trở nên tái nhợt.

“Xem lai lịch của tên kia thế nào, đừng là nhân vật lớn nào đó nhé”, nghĩ hồi lâu, Trần Tử Phong lập tức đi đến phòng VIP.

Vừa rồi Lâm Thi Nhã quả thật đã làm bẽ mặt người mặc đồ rằn ri, cô ta thấy Trần Tử Phong đi xem lai lịch của người đó thì cũng vội đuổi theo.

“Chị à, từ khi mất tích trở về, hình như Lý Phong đã thay đổi rồi. Thay đổi đến mức quái dị, chúng ta cũng đi xem đi”, Thẩm Hân nghĩ một lúc rồi nói.

“Ừ”, Hiên Tịnh Vũ khẽ gật đầu.

Cả căn phòng VIP rơi vào yên lặng.

Sau khi Lý Thiệu Minh, Hàn Phi Phi và Liễu Bân đến, Hàn Phi Phi nói thân phận cao thủ Thần Cấp của Lý Thiệu Minh thì mọi người đều lặng thinh.

Giá trị bản thân của những người này đều hơn một trăm triệu, có thể có được địa vị hôm nay tuyệt đối không dễ dàng. Bọn họ đã dần tiếp xúc với thế giới, biết được nhiều nhân vật lớn có quyền có thế.

Cao thủ Thần Cấp là cao thủ hàng đầu trong năm cảnh giới của võ sĩ. Võ công của họ đạt đến đỉnh cao, có thể phóng chân khí ra ngoài cơ thể, giết người trong nháy mắt tựa như các vị thần trên trời.

Hoa Hạ có Biệt đội thần thánh, bảy thành viên trong Biệt đội thần thánh đều là cao thủ Thần Cấp, tất cả đều được hưởng đãi ngộ cao. Hoa Hạ có minh chủ võ lâm, minh chủ võ lâm này cũng là cao thủ Thần Cấp. Còn trong mỗi bốn gia tộc lớn của Hoa Hạ đều có một cao thủ Thần Cấp, mỗi năm đều được tập đoàn tài chính siêu cấp dùng mấy tỷ nuôi dưỡng. Còn một số cao thủ Thần Cấp đều có giá trị mấy chục tỷ, mỗi người đều là bá chủ thế lực một tỉnh.

Chỉ cần Lý Thiệu Minh là cao thủ Thần Cấp thì dù anh không có IQ, không biết cách tự bước ra thế giới trở thành bá chủ thế lực thì nhất định cũng sẽ được các thế lực lớn dùng số tiền lớn để tranh giành.

Chỉ riêng thân phận cao thủ Thần Cấp này thôi cũng đã nâng giá trị của mình lên hàng chục tỷ, hơn hẳn những người giàu có ở đây.

Chỉ là thân phận của anh không thích hợp khiến người khác hơi khó chấp nhận.

Bọn họ đã nghĩ rằng thân phận cao thủ Tông Sư của Liễu Bân là rất lợi hại, mỗi lần anh ta xuất hiện là cảm thấy khó hầu hạ rồi, nay lại thêm một cao thủ Thần Cấp làm bọn họ không biết tiếp đãi ra sao. Có lẽ người ta không thèm liếc mắt đến số tiền hai ba trăm triệu. Bây giờ chắc người ta không hề thiếu tiền, phải tặng một bức tranh chữ đắt tiền mới được, vẫn phải là tranh chữ đẳng cấp cỡ Đường Bác Hổ.

“Có lẽ các vị biết năng lực của tôi, dù người đứng trước mặt tôi đây là cao thủ cấp Tông Sư thì với năng lực của tôi cũng có thể giết chết chỉ bằng một cái búng tay”, Lý Thiệu Minh thấy mọi người đều im lặng, anh khẽ cười giơ tay phải lên, một luồng chân khí màu đen tụ lại trong lòng bàn tay anh.

Chân khí màu đen dao động trước bao người, nhìn thấy cảnh tượng này sắc mặt của đám nhà giàu trở nên khó coi, cả người Liễu Bân đột nhiên căng cứng.

Cao thủ Thần Cấp, chân khí, đây chính là dấu hiệu của một cao thủ Thần Cấp.

Một người đàn ông lực lưỡng không hiểu võ công nhưng chỉ cần sức của người đó mạnh thì có thể được gọi là cao thủ Nhập Môn hoặc cao thủ Thành Thục. Thậm chí thần lực bẩm sinh, có thể nâng được cái vạc đồng lớn mấy trăm cân hoặc ngàn cân thì có thể được gọi là cao thủ cấp Tinh Anh hoặc cao thủ cấp Tông Sư. Nhưng anh ta có làm gì cũng không thể trở thành cao thủ Thần Cấp.

Vì một võ sĩ chỉ có thể đạt đến cảnh giới cấp Tông Sư thì cơ thể sẽ dần sở hữu chân khí, có thể dùng chân khí để luyện võ công, dùng chân khí để chống lại dao kiếm của kẻ địch. Còn cao thủ Thần Cấp, sau khi bọn họ đạt được cảnh giới cấp Tông Sư thì có thể phóng chân khí ra ngoài cơ thể. Giết người cách mình mấy mét bằng chân khí, sao cấp Tông Sư có thể đối đấu với cao thủ như vậy được?

Lý Thiệu Minh nói mình có thể tự tay giết chết cao thủ cấp Tông Sư, đó không phải nói khoác.

Trước mặt bao nhiêu người, anh thu lại chân khí màu đen vào tay rồi búng một cái tách, trên vách tường da sang trọng của phòng VIP bỗng xuất hiện một lỗ thủng.

“Tôi không khinh thường các vị, cũng không thu phí bảo vệ. Tôi chỉ muốn nhận vài nhiệm vụ từ các vị, làm công việc bảo vệ tạm thời. Nhà ai trong các vị đã đắc tội với người nào hoặc tiền nhiều bị xã hội đen nhắm đến, hay là có con cần bảo vệ thì tôi đều có thể làm. Giá cả cũng không cao, giá của cao thủ Thần Cấp là một trăm triệu, tôi có thể giảm giá cho các vị, chỉ lấy mười triệu. Bất kể là rắc rối gì đều có thể giải quyết”, Lý Thiệu Minh khẽ cười. Anh chậm rãi đứng dậy nhìn bức tranh sơn dầu trên tường.

Mọi người nhìn nhau.

Không khoác lác không tự cao, cái giá Lý Thiệu Minh đưa ra rất rẻ, hơn nữa còn rẻ quá mức. Ở tỉnh còn một cao thủ Thần Cấp nữa là Thanh Phong, là bá chủ võ lâm của tỉnh này. Anh ta nhận đồ đệ kiếm tiền, học phí mỗi năm lên đến một trăm triệu, hơn nữa không ít nhà có tiền đưa con đến chỗ anh ta học võ mấy năm nhưng dường như chẳng học được cái gì. Rất nhiều cao thủ Thần Cấp đều phải bỏ tiền ra mới mời được, đều được mấy nhà giàu nuôi đến mập mạp. Kiếm tiền đủ rồi thì lười, không quan tâm đến bất kì chuyện gì ngoại trừ việc có liên quan đến bản thân.

Nếu thật sự chỉ cần mười triệu có thể mời được cao thủ như vậy thì dù có bảo anh dạy cho con mình một hai chiêu cũng đáng giá.

Tại sao bốn gia tộc lớn của Hoa Hạ lại nuôi được một cao thủ Thần Cấp? Là vì bọn họ có rất nhiều tiền, sợ kẻ thù đấu không lại mình trên thương trường thì sẽ dùng vũ lực ở ngoài xã hội với họ.

“Lý sư phụ, nếu thật sự có thể mời được cao thủ như cậu đến thì dù có tốn tiền chúng tôi cũng rất vui vẻ. Thế nhưng bây giờ chúng tôi không gặp trở ngại gì, thôi thì thế này vậy, đây là mười triệu, mật khẩu đều được viết ở mặt sau của thẻ ngân hàng. Cậu cứ lấy tiền trước xem như tiền đặt cọc, nếu có khó khăn gì thì tôi sẽ đến tìm cậu. Cậu đúng là thần tiên, nơi nhỏ bé này của chúng tôi chắc chắn không thể giữ chân cậu, còn hy vọng sau này cậu bay cao rồi, đừng quên chúng tôi. Có thể giúp chúng tôi thì mười triệu này cũng xem như là món quà thiện ý của chúng tôi với cậu”, một người nhà giàu ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lấy một tấm thẻ ngân hàng bên trong có mười triệu, khẽ cười đặt lên cái bàn đằng sau Lý Thiệu Minh.

“Lý sư phụ, ý của tôi cũng vậy, muốn kết bạn với cậu. Chắc chắn tiền tài của cậu hơn hẳn chúng tôi, đến lúc đó cậu đừng quên chúng tôi là được”, một người khác viết tấm séc trị giá mười triệu.

“Lý sư phụ, có thể trở thành bạn với cậu quả thực là phúc ba đời”, có tên nhà giàu không chỉ viết tấm séc mười triệu mà còn tặng luôn chiếc đồng hồ Rolex vàng hàng hiệu của mình.

Hiên Tịnh Vũ kéo Tiểu Bình An và Thẩm Hân đến trước cửa, đứng phía sau Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã và Dương Siêu ngây người nhìn cảnh tượng này.

Đêm đó, Lý Thiệu Minh thu về được một trăm chín mươi triệu.

Lúc Lý Thiệu Minh nhận thẻ ngân hàng và mấy tấm séc từ những người giàu, anh xoay người khẽ cười nhìn Hiên Tịnh Vũ.