Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 145: Lôi kéo thành công




Lý Thiệu Minh có tính kiên trì, bất kể anh muốn làm gì, thì nhất quyết không bỏ qua nếu chưa đạt được mục đích. Anh bị người nhà xem thường, anh lựa chọn ra nước ngoài tự mở một chân trời mới. Hiên Tịnh Vũ cho rằng anh là Lý Phong thời trước, không hề thích anh, anh chọn cách cố gắng để khiến cô thích mình. Bây giờ anh muốn có được đồng đội Lôi Tiểu Minh, nếu không chiêu mộ được cậu ta về bên cạnh mình, nhất định anh sẽ không rời khỏi Giang Liên.

Sau khi bị Lôi Tiểu Minh từ chối, anh đưa Triệu Thế Hy, Cuồng Phong và Heo Rừng sang chỗ cạnh khu quay phim. Ba ngày liên tục, ngày nào anh cũng suy nghĩ cách lôi kéo bằng được Lôi Tiểu Minh.

Heo Rừng là người hâm mộ của Lôi Tiểu Minh, anh ta mong đợi có thể thành bạn của Lôi Tiểu Minh, ngày nào cũng thúc giục anh lôi kéo Lôi Tiểu Minh.

Trưa nay, Heo Rừng lại giục Lý Thiệu Minh. Anh ta mê Lôi Tiểu Minh như phát điên, không thành bạn với Lôi Tiểu Minh thì rõ ràng còn đau khổ hơn cả Lý Thiệu Minh. Anh ta thích ăn, lần nào ăn cũng thích uống hai chai bia. Ba ngày anh anh ta dường như không ăn cơm nổi, cân nặng từ một trăm linh năm cân xuống còn một trăm linh ba cân.

"Ài, đại ca, trong lòng tôi anh là vị thần bất khả chiến bại, dù Lôi Tiểu Minh có tài năng thế nào, thế lực hay thực lực đều không bằng anh, thật sự anh không lôi kéo được cậu ta sao?", Heo Rừng than thở.

"Im miệng, Heo Rừng chết tiệt, anh có tư cách sỉ nhục thực lực của anh tôi à? Bây giờ anh định làm loạn với anh tôi à? Nếu anh dám không tôn trọng anh ấy, cẩn thận tôi sẽ cắt lưỡi anh!", Triệu Thế Hy trách mắng Heo Rừng.

"Cắt luôn đi, nếu không thành bạn với Lôi Tiểu Minh, tôi sống làm gì nữa. Tiểu Hy, anh trai cô cho tôi hi vọng, nhưng hết lần này đến lần khác khiến tôi tuyệt vọng, lẽ ra anh ấy đừng thế chứ. Haiz, nếu không làm bạn với Lôi Tiểu Minh, tôi thấy mình sắp phát điên rồi", Heo Rừng than thở.

"Anh mê Lôi Tiểu Minh đến vậy ư? Anh ta tốt chỗ nào vậy?", Triệu Thế Hy hung hăng với Heo Rừng, thấy Heo Rừng vì Lôi Tiểu Minh mà quên ăn quên ngủ, cô nhất thời bất lực: "Lôi Tiểu Minh, anh ta cũng không phải ngôi sao tài năng lắm, chỉ là gần đây mới nổi tiếng như vậy. Tôi không hiểu có cái gì mà anh thích Lôi Tiểu Minh như thế, tôi và Đường Tuyết Kỳ còn chẳng thích anh ta lắm. Nếu anh muốn quen nhiều ngôi sao, thì tôi có thể giúp anh quen nhiều ngôi sao khác".

"Không, tôi chỉ thích Lôi Tiểu Minh", Heo Rừng rên rỉ.

"Anh thích đàn ông à?", Triệu Thế Hy giật mình.

"Sao tôi lại thích đàn ông? Tôi thích Lôi Tiểu Minh là vì cậu ta quá hot, lại đẹp trai, tôi thích cậu ta dưới góc độ một người hâm mộ nam mà thôi. Chà, thật không ngờ, Đường Tuyết Kỳ lại là vợ sắp cưới của Lôi Tiểu Minh, tôi hâm mộ Đường Tuyết Kỳ quá, ước gì được làm vợ sắp cưới của Lôi Tiểu Minh", Heo Rừng than thở.

"Heo Rừng, anh vừa nói tại sao anh thích Lôi Tiểu Minh?", Lý Thiệu Minh hỏi.

"Vì cậu ta nóng bỏng, đẹp trai. Bây giờ, cậu ta đẹp trai nhất trong làng giải trí Hoa Hạ, là ngôi sao làm lu mờ tất cả các ngôi sao lão luyện khác, mà dáng cậu ta cũng đẹp, tôi thấy cậu ta mà mặc quần áo con gái, khéo còn xinh đẹp hơn con gái nữa", Heo Rừng nói.

"Tôi hiểu rồi", Lý Thiệu Minh dần nở ra nụ cười trên mặt.

Anh đã biết cách để lôi kéo được Lôi Tiểu Minh, anh đã tìm được nhược điểm của Lôi Tiểu Minh.

Buổi tối, đột nhiên Lý Thiệu Minh đưa một đoàn người hâm mộ nữ đi đến chỗ quay phim. Anh là nhà giàu có tài sản mười tám tỷ, đưa một đoàn người hâm mộ nữ đi vào chỗ quay phim, với anh chỉ là chuyện nhỏ.

Lúc này, Lôi Tiểu Minh đang tập thoại với ngôi sao nữ khác là Ly Hân. Sau khi thẳng thừng từ chối Lý Thiệu Minh, Lý Thiệu Minh không hề đi tìm cậu ta, thấy hôm nay đột nhiên anh đưa một đoàn người hâm mộ nữ vào phòng chụp ảnh, cậu ta thầm nghĩ không biết Lý Thiệu Minh định giở trò quỷ gì ở đây.

Cậu ta chỉ yêu mình fans hâm mộ, chắc chắn sẽ không làm lính đánh thuê với Lý Thiệu Minh.

"Tiểu Hân, dù có phải vượt chín tầng mây lên tận mặt trăng, phải xuống biển sâu để lấy băng lạnh, ta cũng phải chữa lành vết thương cho nàng. Trời đất bao la vạn dặm, ta cũng chỉ yêu mình nàng!", Lôi Tiểu Minh đang diễn một đoạn phim tình cảm đau khổ với Lý Hân, lúc này cả người cậu ta đang mặc trang phục thần tiên, ôm chặt Lý Hân trong lòng, nói chân thành.

"Thế tử, hãy buông thiếp ra", Lý Hân nói.

"Lôi Tiểu Minh đẹp trai quá, dáng anh ấy còn đẹp trai hơn cả trong ti vi! Tiểu Hân cũng không tệ, nhìn cũng xứng đôi vừa lứa. Tiểu Minh đẹp trai quá, em yêu anh đến chết đi được”, Mấy người hâm mộ nữ đứng ở đằng xa nhỏ giọng nói chuyện phiếm, nhìn thấy thần tượng trong lòng thì hưng phấn không chịu nổi, cảm thấy Lôi Tiểu Minh đẹp trai gần chết, hận đến mức không thể lập tức trở thành người phụ nữ của Lôi Tiểu Minh.

Nghe được lời khen ngợi từ người hâm mộ, Lôi Tiểu Minh thầm vui vẻ trong lòng.

Có tình yêu và sự cổ vũ từ những người hâm mộ, dù có khổ cực thế nào cậu ta cũng chịu được.

Heo Rừng lấy điện thoại quay lại Lôi Tiểu Minh, rồi khoe khoang trên mạng xã hội.

"Tôi thì thấy diễn xuất của anh ta quá phô trương, thật khiến người ta nổi da gà", Triệu Thế Hy khoanh tay cười khẩy.

"Chẳng phải chỉ là một ngôi sao thần tượng, không qua trường lớp diễn xuất, không thể so sánh với những diễn viên kì cựu được", Lý Thiệu Minh cũng châm một điếu thuốc rồi cười.

Nghe thấy Lý Thiệu Minh và Triệu Thế Hy bàn tán, trong lòng Lôi Tiểu Minh run lên. Cậu ta không nhịn được, quay ra nhìn hai người họ, cố kìm nén cảm giác không thoải mái, tiếp tục nhìn Lý Hân trong lồng ngực đầy tình cảm: "Hắn ta khiến nàng bị thương, ta sẽ bắt hắn trả giá đắt!"

"Đồng ý với thiếp, đừng báo thù!", Lý Hân rớt những giọt nước mắt thống khổ.

Phì!

Triệu Thế Hy lúc này không nhịn được cười, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô lúc này nhìn rất đáng yêu. Cô cố nén nụ cười lại, che cái miệng nhỏ nhắn: "Diễn xuất của Lôi Tiểu Minh đúng là khiến người ta bật cười, càng xem càng thấy nổi da gà".

"Hết cách rồi, dáng dấp người ta đẹp mà, đẹp trai là đủ rồi", Lý Thiệu Minh cười khẩy.

"Này, mấy người đang làm gì vậy? Không biết không được tùy tiện đến chỗ quay phim à? Các người có quan hệ nên tôi mới không ngăn cản, mong mấy người đừng ảnh hưởng đến diễn xuất của diễn viên chúng tôi!", đạo diễn mất hứng, lúc này lớn tiếng than phiền, không hài lòng nhìn Lý Thiệu Minh và Triệu Thế Hy.

"Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi không có ý làm phiền mọi người, chỉ là nói ra mấy lời trong lòng thôi, mời mọi người tiếp tục diễn xuất", Lý Thiệu Minh vội vàng xin lỗi.

"Tiểu Minh, cậu ổn chứ?”, đạo diễn cau mày, rồi quay sang nhìn Lôi Tiểu Minh.

"Tôi không sao", Lôi Tiểu Minh cố nén cảm giác không thoải mái trong lòng.

Lôi Tiểu Minh và Lý Hân nhanh chóng tập diễn. Lần này, Lôi Tiểu Minh khóc, nhìn Lý Hân trong ngực rồi từ từ nhắm mắt lại, nước mắt nhỏ tanh tách trên mặt Lý Hân.

Triệu Thế Hy và Cuồng Phong cười lớn, Lý Thiệu Minh cũng cười ra nước mắt.

"Đồ quỷ tha ma bắt các người, đúng là muốn chết...", Lôi Tiểu Minh tức giận, cuối cùng cậu ta không kìm nén được nữa.

Cả bộ quần áo thần tiên trên người cậu ta, trong nháy mắt tỏa ra ánh sáng đen ngòm, giơ bảo kiếm trong tay hung hăng hướng về phía mấy người Lý Thiệu Minh, một luồng kiếm khí đen ngòm lao vọt tới.

Bọn họ không dám khinh thường kiếm khí của cao thủ Thần Cấp, Lý Thiệu Minh vội nhấc tay phải lên, dùng ngón trỏ khẽ khàng khuấy động không khí, trước mặt anh xuất hiện một một vòng xoáy màu đen nhanh chóng ngăn chặn năng lượng kiếm khí của Lôi Tiểu Minh.

Lôi Tiểu Minh không diễn nữa, buông ngôi sao lớn Lý Hân trong ngực ra, cầm bảo kiếm là đạo cụ diễn xuất vọt về hướng Lý Thiệu Minh, nhảy lên cao một cái, lao kiếm về phía anh.

"Thứ diễn viên thấp kém", Lý Thiệu Minh cười khẩy, hướng ngón trỏ về phía mũi kiếm của Lôi Tiểu Minh.

Rầm một tiếng, đạo cụ kiếm trong tay cậu ta bị gãy thành từng tấc.

"Lý Thiệu Minh, rốt cuộc anh muốn làm gì?", Lôi Tiểu Minh vứt cái chuôi kiếm đi, tức giận gào lên với Lý Thiệu Minh.

"Chỉ muốn để cậu thấy rõ bản chất thôi", Lý Thiệu Minh hờ hững.

"Bản chất?", trán Lôi Tiểu Minh nổi gân xanh vì tức giận. Cậu ta ghét nhất là người khác quấy rầy khi cậu ta đang diễn xuất.

"Cậu hỏi mấy người hâm mộ của cậu xem, bọn họ thích điều gì ở cậu?", Lý Thiệu Minh nhìn những người hâm mộ anh đưa tới.

"Mọi người thích điểm gì ở tôi?", Lôi Tiểu Minh hỏi.

Không ngờ Lôi Tiểu Minh đột nhiên nổi giận, cậu ta khiến cho mấy người hâm mộ nữ kia bị dọa cho không nhẹ. Không ngờ cậu ta lại là một cao thủ tiên hiệp, mấy người hâm mộ nữ thận trọng nhìn cậu ta một lúc, thì một người mới sợ hãi nói: "Thích sự nóng bỏng của anh, thích... sự đẹp trai của anh..."

"Bây giờ anh nóng bỏng nhất Hoa Hạ, được anh ký tên, người khác sẽ ghen tị đến chết với chúng em. Nhưng chúng em cũng thích nhan sắc của anh, cảm thấy anh là người đẹp trai nhất Hoa Hạ, Tiểu Lý Tử ở nước ngoài cũng không đẹp bằng anh".

"Đúng thế, anh rất đẹp trai, anh đừng tức giận được không. Lúc anh tức giận, nhìn anh đáng sợ lắm...", từng người hâm mộ nói với Lôi Tiểu Minh.

"Bọn họ chỉ thích vì cậu hot, vì cậu đẹp trai. Nếu cậu không đẹp trai, thì có khi chẳng bao giờ có ai thích cậu", Lý Thiệu Minh bật cười.

"Gì cơ?", ánh mắt Lôi Tiểu Minh hung hăng, kinh ngạc.

"Lôi Tiểu Minh, cậu phải nhớ, tôi không hề kỳ thị nghề thần tượng, nhưng chúng ta là võ sĩ, nghề chúng ta làm tốt nhất là nghề võ sĩ. Hoa không nở trăm ngày, người không phải lúc nào cũng đẹp, bây giờ cậu còn trẻ, lại đẹp trai, nên được mọi người yêu thích. Nhưng nếu đến một ngày cậu già đi, hoặc là nhan sắc của cậu không còn nguyên vẹn, trở nên xấu xí, sẽ chẳng còn nhiều người hâm mộ thích cậu nữa đâu. Mà cậu cũng đâu có nhiều người hâm mộ lắm, tôi và Tiểu Hy, Cuồng Phong chẳng thích thú gì cậu. Những người hâm mộ cậu toàn là mấy nam nữ thanh thiếu niên trẻ tuổi, cậu đâu có khiến cả Hoa Hạ thích cậu được".

"Mà tôi thấy, cậu cũng có rất nhiền antifan? Họ nói thế nào nhỉ? Nói là cậu giống con gái? Thứ đàn ông ẻo lả? Đàn ông như đàn bà? Tôi không hiểu, cậu là một người đàn ông nhiệt huyết bừng bừng, tại sao lại ăn mặc như đàn bà như vậy? Nhìn như người đàn bà kì cục vậy", Lý Thiệu Minh cười.

"Lý Thiệu Minh, anh đừng nói nữa...", cơ thể Lôi Tiểu Minh run rẩy.

"Bây giờ cậu đánh son, kẻ mắt, lớp trang điểm dày cộp. Cậu có dám tẩy trang không? Dám để mọi người chứng kiến bộ mặt thật sự của cậu không? Cậu có dám để bản thân xấu xí trong một ngày không? Cậu còn dám lôi kỹ năng diễn xuất của cậu ra để nói sao? Cậu tự tin rằng nếu cậu rất xấu, người hâm mộ vẫn còn thích cậu không?", Lý Thiệu Minh nói tiếp.

"Lý Thiệu Minh, anh im miệng cho tôi!", Lôi Tiểu Minh đột nhiên hét lớn.

Nhìn những người hâm mộ đang kinh ngạc sợ hãi, Lôi Tiểu Minh lúc này trán nổi đầy gân xanh, biểu cảm vô cùng hung dữ đột nhiên bật khóc, đau khổ nhìn Lý Thiệu Minh: "Là mội ngôi sao, ngày nào tôi cũng phải chịu áp lực rất lớn. Tôi sợ mình diễn không tốt nên ngày nào cũng khổ luyện mười tám tiếng, chỉ ngủ có hai, ba tiếng. Sợ bị tăng cân, những người hâm mộ không thích tôi nữa, nên tôi cũng không dám ăn những thực phẩm giàu dinh dưỡng".

"Tôi mất tự do, mất cuộc sống riêng tư. Không dám ăn cơm với bạn gái, thậm chí không dám tiếp nhận ý tốt của cô gái nào”.

"Tôi còn thường xuyên bị antifan sỉ nhục, bị truyền thông chỉ trích, tôi không dám tùy tiện đổi kiểu tóc, câu nào nói ra cũng phải suy nghĩ rất lâu, sợ nói nửa câu sẽ mất đi rất nhiều người hâm mộ. Tôi khổ như vậy, áp lực như vậy, sao anh còn phải xỉa xói tôi? Tôi chỉ thích diễn xuất, thích làm Idol, không thích làm võ sĩ, sao anh lại cưỡng ép tôi gia nhập nhóm các anh?", Lôi Tiểu Minh ngồi phịch xuống, đau khổ lấy hai tay che kín mặt.

"Vì cậu là một võ sĩ, một thiên tài trên thế giới! Cậu xuất thân từ thế gia vũ khí, bẩm sinh có tài năng phát minh vũ khí. Rõ ràng cậu có thể kiếm cơm bằng tài năng, sao phải kiếm cơm bằng nhan sắc như vậy? Cậu đừng quên, cậu là người có hôn ước. Nếu cậu kết hôn rồi, chắc chắn cậu sẽ mất rất nhiều fan hâm mộ!", Lý Thiệu Minh lạnh lùng nhìn Lôi Tiểu Minh.

"Tôi không muốn kết hôn, vì sự nghiệp nghệ thuật, tôi thà cả đời không lấy vợ!", Lôi Tiểu Minh hét lên.

"Bố cậu có đồng ý không?", Lý Thiệu Minh hỏi.

"Ông ấy sẽ không đồng ý, vì tôi là con trai độc nhất ở nhà họ Lôi. Được ông ấy cho phép theo nghiệp diễn đã không dễ dàng gì, nếu biết tôi không kết hôn rồi sinh con, ông ấy chắc chắn sẽ phá hủy sự nghiệp của tôi...", Lôi Tiểu Minh chán nản nói.

"Thực lực của cậu cũng có thể trở thành một ngôi sao lớn trong thế giới thực. Sao cậu phải sống ở thế giới hư cấu, lo lắng sợ hãi trong thế giới ấy, làm mội ngôi sao lúc nào cũng sợ mọi người không thích mình?", Lý Thiệu Minh hỏi.

"Ngôi sao lớn trong thế giới thực?", Lôi Tiểu Minh hỏi.

"Tham gia cuộc so tài võ thuật cả nước với tôi, chúng ta cùng nhau đánh bại những kẻ mạnh khác, trở thành người đứng đầu giới võ thuật trong nước. Làm ngôi sao được vạn người tôn trọng, dù không có nhan sắc, dù có già đi, dù có vợ có con nhưng vẫn được mọi người kính nể. Với tài năng của cậu, hoàn toàn có thể trở thành ngôi sao trong thế giới thực, tại sao lại muốn làm ngôi sao trong thế giới hư cấu?", Lý Thiệu Minh thản nhiên đáp.

"Tham gia cuộc so tài võ thuật cả nước?"

"Đúng, cuộc so tài võ thuật cả nước".

"Nếu tôi trở thành người đứng đầu cuộc so tài võ thuật cả nước, thì chắc cũng đánh bóng được tên tuổi đúng không? Nếu vậy, với thực lực của tôi, nhất định sẽ thu hút thêm nhiều người hâm mộ đúng không?", Lôi Tiểu Minh không khỏi suy tính.

"Đúng, tham gia cuộc so tài võ thuật cả nước với tôi, sau đó cậu muốn làm gì đều do cậu chọn. Giống như một người đàn ông khi trải qua một lần làm lính đánh thuê, sẽ bồi dưỡng được tính cách của một người đàn ông cho cậu", Lý Thiệu Minh nói.

"Nếu vậy, quay lại làng giải trí, tôi sẽ là một ngôi sao diễn xuất, không còn phải khoác trên mình lớp áo ngôi sao thần tượng hào nhoáng nữa...", Lôi Tiểu Minh không kìm lòng nhìn về phía những người hâm mộ.

"Lôi Tiểu Minh, cậu đừng nghe lời hoang đường của người đàn ông này. Lần diễn này, cát-xê của cậu là một trăm triệu, nhưng nếu cậu hủy hợp đồng, cậu phải bồi thường cho chúng tôi một tỷ!", đạo diễn không ngờ Lôi Tiểu Minh lại dần bị động lòng, ông ta vội vã cuống lên.

"Tôi sẽ bồi thường cho các ông", Lôi Tiểu Minh cười một tiếng, nhanh chóng lấy tập séc ra, thong thả viết một tấm séc trị giá một tỷ.

Cậu ta là con trai của nhà Phích Lịch Đường, nhà cậu ta phụ trách việc nghiên cứu và chế tạo cho công xưởng quân đội của Hoa Hạ.

Cậu ta thiếu tiền sao?