Mười năm rèn luyện cực khổ.
Lính đặc chủng là người xuất sắc trong đám binh sĩ, khả năng tác chiến một mình rất tốt, chịu trách nhiệm về các hành động quân sự quan trọng trên chiến trường, thường phụ trách đánh vào mục tiêu quan trọng của địch để phá vỡ các cơ quan chủ chốt của địch, nhanh chóng kết thúc chiến tranh.
Người có thể trở thành lính đặc chủng đều là binh sĩ xuất sắc được tuyển chọn từ các binh sĩ bình thường, quá trình đó rất khó khăn, có thể gọi là cao thủ trong hàng nghìn người.
Vậy mà Lý Thiệu Minh lại chế nhạo tất cả lính đặc chủng ở đây là học sinh tiểu học, còn cả năm đội hỗ trợ từ nước ngoài, sao mọi người ở đây có thể không tức giận được chứ?
Lý Thiệu Minh vừa dứt lời, một giọng nói già nua lập tức vang lên. Một ông già mặc bộ đồ tập võ, vuốt râu lạnh lùng nói: “Cậu Lý, nếu cậu đã nói mọi người ở đây đều là học sinh tiểu học thì tôi muốn hỏi cậu là sinh viên võ sĩ à?”
“Cứ xem là vậy đi”, Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu.
“Hả?”, ánh mắt ông già khẽ thay đổi.
Ôi trời, Lý Thiệu Minh đúng là mặt dày quá!
Ông ta tưởng Lý Thiệu Minh sẽ khiêm tốn nhưng lại không ngờ Lý Thiệu Minh sẽ thừa nhận như vậy. Ông ta sa sầm mặt nói với Lý Thiệu Minh: “Nếu cậu là sinh viên võ sĩ thì học sinh tiểu học tôi đây muốn thách đấu với cậu. Kẻ bất tài tôi đây là phó sĩ quan huấn luyện của doanh trại huấn luyện Thiên Lang lần này, trưởng lão của bang Thiết Chưởng đứng đầu tỉnh Lâm, cao thủ Thần Cấp cấp thấp”.
“Lý Thiệu Minh, cậu ngạo mạn quá đấy, dám xem thường các cao thủ ở đây. Tôi là Ba Đồ - người anh em của Tô Hách Ba Lỗ - một trong mười hai chủ thần Hoàng Kim, người chú từ nhỏ đến lớn của Đức Cách, cao thủ Thần Cấp cấp thấp, tôi mong có thể so tài với cậu”, lại có một võ sĩ già nữa bước ra.
“Tôi là trưởng lão phái Tuyết Sơn, người giang hồ gọi tôi là Tuyết Sơn Phi Lang, cảnh giới võ công của tôi là cao thủ Thần Cấp cấp thấp, cũng là một trong phó sĩ quan huấn luyện của doanh trại huấn luyện Thiên Lang lần này, hai chúng ta so tài nhé?”, lại có một võ sĩ già bước đi.
“Vị sinh viên võ sĩ này, tôi muốn học hỏi chút võ công của cậu”, chú hai nhà họ Hồng tỉnh Đông Sơn bước ra, siết chặt quả đấm sắt lạnh lùng nhìn Lý Thiệu Minh.
Không ngờ Lý Thiệu Minh lại dám xem thường các binh sĩ ở đây, còn khinh thường luôn cả đám võ sĩ bọn họ. Thanh Phong bình thường rất coi trọng thể diện giờ lại bị Lý Thiệu Minh khinh thường, sắc mặt ông ta trở nên khó coi. Ông ta đã lén ngưng tụ chân khí muốn tung một đòn đánh anh tàn phế. Nhưng ông ta vẫn luôn là người có địa vị cao nhất ở đây, ông ta định để mấy tên tôm tép này ra tay trước, rồi ông ta mới ra tay giải quyết Lý Thiệu Minh.
“Tôi không nên đánh nhau với các người thì hơn”, Lý Thiệu Minh chỉ lộ ra vẻ thất vọng, hoàn toàn không có ý muốn so tài với những cao thủ này.
Mục đích chính lần này đến doanh trại huấn luyện Thiên Lang là để chọn ra mấy đồng đội thích hợp. Nhưng anh lại phát hiện cả doanh trại huấn luyện Thiên Lang này không có ai có thể làm đồng đội với anh được.
Không phải anh kiêu ngạo mà là anh muốn tuyển chọn đồng đội kỹ càng. Anh cần người tự rèn luyện mà không cần thầy dạy như Cuồng Phong, chỉ nhặt được một cuốn sách võ thuật trong thùng rác cũng có thể luyện thành thiên tài tuyệt thế của cao thủ Thần Cấp. Hoặc người có thể chất khác người như Triệu Thế Hy, vẫn chỉ là cao thủ Thần Cấp cấp thấp mà đã có được chân khí bảo vệ.
Doanh trại huấn luyện Thiên Lang này cũng có không ít cao thủ, đội trưởng của mấy đội chi viện nước ngoài là cao thủ giang hồ làm phó sĩ quan huấn luyện, hoặc là những người xuất sắc có thể chịu được khổ cực như Vương Hổ, Liễu Bân. Nhưng ở đây đều quá bình thường, còn kém cỏi hơn La Vĩnh Liệt và Tiểu Hổ từng bị anh đánh bại nữa. Chỉ cần anh có tiền, anh có thể gom được ít nhất ba trăm đến năm trăm người. Ngay cả Đường Tuyết Kỳ - cô em họ có thiên phú không tệ mà anh còn xem thường nữa, huống hồ gì mấy cao thủ kém hơn La Vĩnh Liệt và Tiểu Hổ này?
Trước đây anh vẫn tác chiến một mình ở nước ngoài, cho đến khi buộc phải nhảy xuống biển tự sát, anh vẫn không có lấy một người bạn đứng ra giúp đỡ. Bây giờ anh muốn tìm bạn, muốn kết hợp với đồng đội của mình, anh phải cố gắng để chọn được một vài cao thủ hàng đầu xuất sắc. Ở đây không có ai xuất sắc giống Cuồng Phong, Triệu Thế Hy nên anh rất thất vọng. Anh cũng là một quân nhân, với tư cách là tổng sĩ quan huấn luyện của doanh trại huấn luyện Thiên Lang, anh có tư cách mắng các cao thủ ở đây. Nhưng anh đã kiềm chế lời nói của mình, thật ra anh nói các cao thủ ở đây đều là học sinh tiểu học đã nhẹ nhàng lắm rồi. Chứ nếu là trước đây, anh sẽ không khách sáo mà nói các cao thủ ở đây đều là đồ rác rưởi”.
“Tướng quân Hàn, lần huấn luyện này kéo dài trong bao lâu?”, Lý Thiệu Minh hỏi.
“Thời gian huấn luyện trong một tháng, là vì cậu đến nên tôi cố ý gọi họ đến đây, mong họ có thể trở thành cao thủ ưu tú giống cậu”, Hàn Uy Phong nhíu mày nói.
Ngược lại ông ấy không nghĩ Lý Thiệu Minh kiêu căng mà ông thầm nghĩ lẽ nào mấy tên nhóc Lữ đoàn Đặc công này của ông đều giống đám học sinh tiểu học như những gì Lý Thiệu Minh nói?
Lý Thiệu Minh nói không sai, nếu họ đều là sinh viên võ sĩ thì sao có thể mỗi một trận lại kém dần đi, trận đấu võ thuật trước lại xếp hạng nhất từ dưới lên.
Đám nhóc này phải rèn luyện thêm…
“Nếu muốn chọn thành viên, thật ra trong đầu tôi còn có một cao thủ. Nhưng cao thủ này có tính cách khá kì quái, hơn nữa còn ở cách đây rất xa, tôi phải đích thân đến tìm mới được. Thật ra các phó sĩ quan huấn luyện ở đây khá tốt, dù không có tôi nhưng họ cũng có thể huấn luyện các thành viên đấu võ rất tốt. Chi bằng trong thời gian hai mươi ngày trước huấn luyện, cứ để họ thay tôi huấn luyện các thành viên đấu võ. Mười ngày sau, đến lượt tôi đích thân huấn luyện, tôi phải ra ngoài một chuyến”, Lý Thiệu Minh nói.
“Cậu Lý, sức mạnh của Cuồng Phong và Triệu Thế Hy bên cạnh cậu vô cùng mạnh, tôi công nhận thực lực của họ nhưng tôi thắc mắc, lẽ nào trên đời này còn có thiên tài giống họ à?”, Hàn Uy Phong hỏi.
“Có, thiên tài ở trên thế giới này rất nhiều, chỉ là thiên tài có thể đứng cạnh tôi không nhiều. Nếu tôi tự mình đến chào hỏi thiên tài đó, tôi tin chắc có thể khiến người đó trở thành người làm việc cho tôi”, Lý Thiệu Minh mỉm cười nhìn Bích Tỷ.
Bích Tỷ hiểu rõ ý của Lý Thiệu Minh, cô ta cũng là một cao thủ đỉnh cao, chỉ tiếc là cô ta sinh ra trong Hoàng tộc, lại là cô chủ của gia tộc Diệp Hách Na Lạp nên mẹ cô ta sẽ không để cho một người có thân phận cao quý như cô ta qua lại với Lý Thiệu Minh.
Trong các cao thủ ở đây, Lý Thiệu Minh chỉ xem trọng một mình Bích Tỷ, đáng tiếc Bích Tỷ không thể trở thành người dưới trướng của anh.
“Vậy được, cậu đi đi”, Hàn Uy Phong thấy cả doanh trại huấn luyện Thiên Lang to như vậy thế mà lại không tìm được một đồng đội cho Lý Thiệu Minh nên cũng thấy hơi thất vọng.
“Được, tôi đi đây”, Lý Thiệu Minh đi thẳng đến cổng doanh trại huấn luyện Thiên Lang.
“Cậu Lý, cậu vẫn chưa so tài với bọn tôi đâu đấy!”, võ sĩ già bỗng gọi Lý Thiệu Minh.
“Không so nữa”, Lý Thiệu Minh khẽ lắc đầu.
“Không so, cậu là đồ mua danh cầu lợi!”, võ sĩ già lớn giọng nói.
“Vậy cứ xem tôi là đồ mua danh cầu lợi đi”, Lý Thiệu Minh nói.
“Vậy là cậu nhận thua à?”, võ sĩ già lại hỏi.
“Tôi nhận thua đấy”, Lý Thiệu Minh không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi trại huấn luyện Thiên Lang.
“Ha ha ha, quả nhiên là mua danh cầu lợi mà!”, võ sĩ già đó bật cười.
Lý Thiệu Minh chỉ lắc đầu cười, nghĩ thầm có cái gì đáng đánh đâu, ông chỉ là một cao thủ Thần Cấp cấp thấp, tôi đã là cao thủ Thần Cấp cấp cao. Dù có đánh thế nào thì chắc chắn ông cũng sẽ thua. Từ lúc trở về đến nay, tôi đã đánh bại không ít cao thủ như ông rồi, đến cuối cùng kết cục vẫn chỉ là ham hư danh.
Tôi đã chán ngấy với kiểu hư danh này rồi.
Chẳng có gì thú vị…
Thanh Phong cười khẩy khi thấy cảnh tượng này, ông ta thầm nghĩ Lý Thiệu Minh này cũng là một cao thủ ham hư danh. Có lẽ cũng giống ông ta, chỉ đánh với vài đối thủ mà mình nắm chắc phần thắng thôi.
Anh nói không đánh, còn có thể thể hiện anh chỉ ba hoa một chút, nhưng cứ vậy nhận thua luôn thì rõ ràng anh vẫn có chút khí chất cao thủ khác người. Nếu anh vẫn hiếu chiến đánh mà lại thua thì người mất mặt lại là anh.
Đáng tiếc Lý Thiệu Minh đã làm hỏng chuyện tốt của ông ta một lần rồi, bây giờ lại dần giành mất hào quang của ông ta ở tỉnh lỵ. Nếu không ông ta và Lý Thiệu Minh có tiếng nói chung, có lẽ có thể trở thành một đôi bạn tri kỷ.
“Ông Hàn, người Lý Thiệu Minh tìm chẳng phải là nhân vật có tính cách quái gở, thái độ võ công cũng khác người sao? Nếu là loại khác thường này, thật ra doanh trại huấn luyện Thiên Lang của chúng ta cũng có đấy, có cần tôi gọi Lý Thiệu Minh quay lại không?”, Liễu Bân suy nghĩ một hồi rồi bỗng đi đến cạnh Hàn Uy Phong nói.
“Cậu đang nói cậu ta à?”, sắc mặt Hàn Uy Phong khẽ thay đổi.
“Đúng vậy, chính là cậu ta, tôi nghĩ cậu ta có thể trở thành bạn với Lý Thiệu Minh”, Liễu Bân nói.
“Không được, người đó đã bị chúng ta gạch khỏi danh sách trong quân đội, bố mẹ cậu ta cũng sắp đến đón cậu ta đi rồi. Tính tình người đó rất nóng nảy, ông trời là lớn nhất sau đó là đến cậu ta. Chọc tức trời, đất, không khí, ngay cả Tổng tư lệnh mà cậu ta cũng dám chọc vào thì sao chúng ta có thể gọi cậu ta quay về quân đội chứ? Chúng ta cần thiên tài nhưng người chúng ta cần là thiên tài có thể phục tùng mệnh lệnh, nghe theo chỉ huy. Ngộ nhỡ sau này người này có chiến đấu trên chiến trường, chưa chắc không xảy ra rắc rối gì. Chúng ta không dễ gì mới đuổi cậu ta đi thì tuyệt đối đừng bảo cậu ta quay lại”, Hàn Uy Phong buồn bực liên tục lắc đầu: “Có lẽ Lý Thiệu Minh cũng không quản nổi được người này nên đừng giới thiệu cho họ làm quen”.
Lúc Hàn Uy Phong và Liễu Bân nói chuyện, một chiếc xe Rolls-Royce sang trọng tiến vào doanh trại.
Một thanh niên cả người đều mang dây xích sắt, đeo mặt nạ bảo vệ kim loại màu đen bị một nhóm binh sĩ dẫn ra. Lúc dây xích trên người thanh niên đó được gỡ bỏ, mặt nạ bảo vệ màu đen được tháo xuống lộ ra gương mặt tuấn tú, chỉ vào Hàn Uy Phong mắng: “Ông già Hàn, ông là đồ rác rưởi!”
Hàn Uy Phong bị thanh niên đó mắng chỉ lạnh lùng nhìn cậu ta, không thèm tranh cãi.
“Rác rưởi, ông cũng là đồ rác rưởi! Còn ông, ông, tất cả các ông đều là một đám bỏ đi! Ông đây là con trai trưởng nhà họ Chu – một trong bốn gia tộc lớn giới võ lâm, xem trọng quân đội các ông là phúc đức của các ông, thế mà các ông lại đuổi tôi đi à? Được, ông đây không thèm ở trong cái nơi rác rưởi này nữa, xem ông đây làm thế nào để trở thành đệ nhất võ lâm Hoa Hạ, vả thật đau vào mặt các ông!”, thanh niên chỉ vào các võ sĩ già ở đó, trong đó có Thanh Phong.
“Tên nhóc này là ai vậy? Tính tình cộc cằn thô lỗ thế?”, Hồ Tiểu Đao tức giận nói.
“Hồ Tiểu Đao, đừng chọc tức cậu ta, cậu ta là Chu Bảo Bảo – con trai trưởng của nhà họ Chu một trong bốn gia tộc lớn trong giới võ lâm. Nhà làm trong ngành tài chính ngân hàng, gia sản trị giá tám trăm tỷ, là nhà giàu có thứ ba của Hoa Hạ, chỉ đứng sau nhà họ Triệu và Diệp Hách. Tính tình tỉ lệ thuận với năng lực của cậu ta, không ai quản nổi, ngay cả tổng tư lệnh cũng bị cậu ta mắng, ông cụ Hàn cũng hết cách nên mới đuổi cậu ta đi”, có người khẽ biến sắc, nhỏ giọng nói với Hồ Tiểu Đao.
“Hung hăng như vậy sao?”, Hồ Tiểu Đao ngạc nhiên.
“Người ta có tiền thì hung hăng như vậy đấy…”
Nhà họ Chu làm trong ngành tài chính ngân hàng, một trong bốn gia tộc lớn của võ lâm, Thanh Phong cũng không dám chọc vào nên bị cậu ta mắng, ông ta cũng chỉ nghiêm mặt không nói gì.
“Chu gia chủ, đây là những thứ mà con ông đã đập phá trong thời gian ở trong doanh trại, tổng cộng là ba chiếc xe tăng, năm chiếc xe bọc thép, một máy bay trực thăng vũ trang, hai doanh trại và một văn phòng làm việc. Số tài sản cậu ta đã phá hoại là một trăm tỷ ba nghìn, các ông hãy bồi thường cho chúng tôi”, bộ trưởng hậu cần nói với một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da.
“Được, tôi đền, tôi đền… cảm ơn các vị không làm tổn thương con trai tôi, cảm ơn các vị, cảm ơn các vị đã giữ thể diện cho nhà họ Chu chúng tôi… Chỉ cần mọi người đều bình an, bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ bồi thường…”, người đàn ông nhìn con số gây kinh ngạc trong danh sách, sắc mặt tái nhợt liên tục xin lỗi bộ trưởng.
Tính tình đứa con trai này của ông ta rất hung hăng, dù là ai cũng dám chọc vào, trước khi đưa vào doanh trại đã gây ra không ít chuyện. Vốn dĩ ông ta nghĩ sau khi vào doanh trại, cậu ta có thể thành thật một chút nhưng không ngờ vẫn gây chuyện, suýt nữa bị tống vào nhà giam quân sự.
Lúc này sắc mặt của ông ta rất khó coi, lấy cây bút Montblac viết số tiền lên tấm séc. Lại nhìn gương mặt hung tợn của con trai mình, ông ta cảm thấy sầu muốn chết.
Rốt cuộc người thế nào mới có thể quản được đứa con trai cưng này của ông ta đây?
Nếu có, ông ta sẵn sàng bỏ ra một trăm tỷ cho người đó luôn!