Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 127: Hàn Uy Phong ra tay




Triệu Thế Hy không xông lên, cô ấy không thể đến gần Xương Khô nên đành phải giữ khoảng cách nhìn chằm chằm Xương Khô để tìm chỗ sơ hở.

“Cô gái, không lên sao? Nếu cô không lên thì chị đây sẽ lên, chị giỏi về tiến công nhất đấy”, Xương Khô càng đánh càng có lòng tin, cô ta đã là người từng trải nhiều nên tin chắc mình có thể giải quyết cô gái đáng yêu trắng trẻo này.

Xương Khô vừa dứt lời, đôi mắt cô ta lóe lên ánh sáng màu đen. Sau đó tạo ra một đòn chân hình tia chớp với tốc độ cực nhanh, cô ta dùng roi quất mạnh vào Triệu Thế Hy.

Tốc độ quất roi của cô ta quá nhanh khiến Triệu Thế Hy còn chưa tránh kịp đã bị Xương Khô quất một roi, chân khí bảo vệ lập tức phóng ra một lượng lớn.

Tất cả cao thủ Thần Cấp cấp cao đều có chân khí bảo vệ, Triệu Thế Hy mới chỉ là cao thủ Thần Cấp cấp thấp mà đã có chân khí bảo vệ là điều không thể tưởng. Nhưng có lợi cũng có hại, chân khí bảo vệ cần sự hỗ trợ của công lực uyên thâm, Triệu Thế Hy chỉ là cao thủ Thần Cấp cấp thấp, nội lực của cô ấy không đủ để chân khí bảo vệ có thể duy trì được lâu.

Bây giờ Xương Khô đã đánh cô ấy không ít roi, chỉ cần Xương Khô đánh cô ấy thêm hai roi nữa là có thể phá vỡ chân khí bảo vệ của cô ấy.

Thấy cảnh tượng này, Cuồng Phong không khỏi toát mồ hôi lạnh thay Triệu Thế Hy, e rằng thế giới này không có mấy người có thể so với cô ấy. Nhưng nói về kinh nghiệm thực chiến và kĩ năng thì cô ấy đánh không lại Xương Khô, vậy cô ấy phải làm sao mới có thể đánh bại cô ta?

“Hy Nhi, dù võ sĩ có phòng ngự thế nào cũng sẽ có chỗ sơ hở. Một võ sĩ có thể chặn được đạn đối phương bắn ra nhưng lại không thể ngăn được đại bác của địch. Sức phòng ngự của em cao là tốt nhưng không phải là điều đáng kiêu ngạo, cơ thể em nhỏ nhắn có thể thử cách đánh như bọn cướp biển, tận dụng cơ thể linh hoạt của em để đọ sức với Xương Khô. Roi đen của Xương Khô là điểm mấu chốt, tìm cơ hội lấy được roi đen của cô ta rồi đánh bại cô ta”, Lý Thiệu Minh nói.

Dù sao Triệu Thế Hy cũng là em gái anh nên anh cũng đau lòng khi thấy em gái mình bị đánh, anh không thể không chỉ dẫn cho Triệu Thế Hy.

“Nhiều chuyện!”, Xương Khô lạnh lùng liếc nhìn Lý Thiệu Minh rồi quất một roi vào Triệu Thế Hy.

Thân hình Triệu Thế Hy nhỏ nhắn, chỉ cao một mét sáu. Cô ấy nhanh chóng cong người tránh khỏi roi đen của Xương Khô. Cô ấy đã không còn nhiều chân khí để dùng nữa, lúc tránh thoát cô ấy thu lại chân khí đã phóng ra ngoài, cô ấy còn có thể chặn được Xương Khô hai lần, chỉ đợi thời điểm quan trọng ngăn roi đen của Xương Khô lại.

Lý Thiệu Minh nói đúng, roi đen của Xương Khô có uy lực kinh khủng, nếu lùi có thể chắc chắn Triệu Thế Hy không cách nào đến gần cô ta được, còn tiến cô ta có thể tấn công Triệu Thế Hy. Nhưng thật ra roi đen của cô ta cũng có điểm yếu, sức mạnh cô ta không bằng Triệu Thế Hy, chỉ cần Triệu Thế Hy bắt được roi đen là có thể giết cô ta chỉ trong một đòn đánh.

Thế nhưng, roi đen của Xương Khô không dễ bắt được như vậy.

Cô ta là cao thủ dùng roi, tốc độ quất roi rất nhanh, chiêu thức dứt khoát. Lúc cô ta lại quất một roi nữa vào Triệu Thế Hy nhưng cô ấy nhanh chóng tránh được. Khi Triệu Thế Hy tránh né, roi đen của cô ta như mọc thêm mắt mà đuổi theo Triệu Thế Hy. Triệu Thế Hy thấy không tránh được lập tức xoay người lộn nhào trên mặt đất, bộ đồ nhãn hiệu Prada dính đầy bụi, roi của Xương Khô hung hăng quất vào nền đất cô ấy vừa lộn nhào.

Mặt đường nhựa bị Xương Khô quất thành một cái hố lớn.

Sau đó Xương Khô lại tiếp tục tấn công, cô ta vung tay, roi đen xoay hai vòng trên không trung rồi hướng về phía Triệu Thế Hy. Triệu Thế Hy là một cô gái thích sạch sẽ, cô ấy thấy mình bị Xương Khô đánh thành bộ dạng nhếch nhác, bộ đồ trên người dính đầy bụi, ánh mắt cô ấy hiện lên sự tức giận. Cô ấy lập tức phóng chân khí bảo vệ ra ngoài, đồng thời vươn tay cướp lấy roi đen của Xương Khô. Thế nhưng tốc độ roi đen của Xương Khô quá nhanh, cứ quất vào chân khí bảo vệ của cô ấy. Sau đó roi đen trong tay cô ta dội ngược lại làm Triệu Thế Hy không kịp bắt lấy.

Triệu Thế Hy nổi giận, cô ấy đi đến bên đường nhấc bổng một chiếc xe, chạy về phía Xương Khô. Xương Khô chỉ nở nụ cười gian xảo nhìn Triệu Thế Hy chạy đến. Lúc Triệu Thế Hy đến gần cô ta bỗng múa may roi đen rồi quất vào người Triệu Thế Hy, nhanh chóng cuốn lấy chiếc xe trong tay Triệu Thế Hy, sau đó cô ta quấn chặt chiếc xe bằng roi đen. Vì dùng lực quá mạnh nên cô ta hất tung Triệu Thế Hy và chiếc xe trong tay cô ấy ra ngoài.

“Ha ha ha!”, thấy Triệu Thế Hy không bằng Xương Khô, chỉ là một cô bé bị Xương Khô chơi đùa, ba tên sát thủ lập tức bật cười.

“Đồ giả vẫn là đồ giả, không chỉ mình là đồ giả mà đến bạn cũng vậy”, một người đàn ông đẹp trai cười mỉa mai.

Truy Hồn – một trong mười sát thủ hàng đầu, cao thủ Thần Cấp cấp thấp, thiên về sử dụng ám khí. Hắn mặc một bộ đồ màu đen, gương mặt tuấn tú nhưng vẻ mặt dữ tợn khiến cả người vô thức toát ra sát khí.

“Tôi còn tưởng gặp phải cao thủ gì, hóa ra cũng chỉ là một con hổ giấy. Nhiệm vụ lần này không tệ, đơn giản nhẹ nhàng mà còn có thể kiếm được một số tiền lớn, là loại công việc tôi thích. Chơi với chúng một lát, lát nữa tôi sẽ đích thân giải quyết đồ giả kia, thế là đã hoàn thành nhiệm vụ lần này, một tỷ đô tôi chỉ lấy ba trăm triệu thôi”, một tên khác lại nói.

Tay Sắt - một trong mười sát thủ hàng đầu, cao thủ Thần Cấp cấp thấp, thiên về sử dụng quyền pháp, vũ khí là một đôi găng tay sắt. Hắn cũng mặc một bộ đồ màu đen, lạnh lùng cười nhìn Lý Thiệu Minh đối diện.

Giết người là công việc của các sát thủ. Trong mắt họ, Lý Thiệu Minh ở đối diện không phải là người mà là những tờ tiền đô đủ màu sắc.

“Tay Sắt? Cậu tham quá đấy, một tỷ đô, chúng ta đã nói mỗi người một phần tư rồi, cậu lại muốn chiếm mất một phần ba vậy? Tôi mặc kệ, tôi nhất định phải lấy được hai trăm năm mươi triệu đô trong nhiệm vụ lần này. Nếu cậu còn lộn xộn, lát nữa tôi dẫn tên đó đi, chọc ông đây nổi giận thì ông đây lấy hết một tỷ đô”, một người đàn ông lực lưỡng nói.

Bò Tót – một trong mười sát thủ hàng đầu, cao thủ Thần Cấp cấp thấp, vũ khí là đôi rìu nặng một trăm sáu mươi cân. Cơ thể hắn rất cường tráng, cũng là cao thủ thiên về sức lực.

“Bò Tót, anh dám!”, Tay Sắt và Truy Hồn hung ác nhìn hắn, Xương Khô đang giao đấu với Triệu Thế Hy cũng không khỏi hung tợn nhìn hắn.

“Mẹ kiếp, mấy thứ chó má này đã sắp đánh nhau vì chia ích lợi rồi”, Cuồng Phong đứng cạnh Lý Thiệu Minh lạnh lùng nhìn từ phía đối diện.

“Ha ha…”, Lý Thiệu Minh chỉ phát ra tiếng cười mỉa mai.

Vừa rồi anh đoán Lý Phong đã thay thế thân phận người nắm binh quyền của anh ở nước ngoài, Lý Phong muốn mãi mãi trở thành anh nên đã phái người đến giết anh. Nếu Lý Phong giết anh, chắc chắn không phải phái bốn sát thủ hàng đầu này mà sẽ phái vô số binh sĩ hỗ trợ. Bốn tên sát thủ hàng đầu cộng thêm một nghìn binh sĩ được huấn luyện thì anh không phải là đối thủ của họ.

Nhưng nếu chỉ là bốn tên sát thủ trước mặt thì anh vẫn có tự tin có thể đánh bại họ. Họ cũng xem như là bạn cũ, anh đã quen thuộc với khả năng của bốn tên sát thủ này lâu rồi.

Mấy sát thủ này còn chẳng phân biệt được anh và Lý Phong ai thật ai giả nữa.

Đáng đánh.

Anh không để ý bốn tên sát thủ kiêu ngạo thế nào, nếu em gái họ của anh thất bại, anh sẽ để bốn tên sát thủ biết bản lĩnh của anh.

Lúc này trên không trung bỗng vang lên âm thanh phành phạch, một tia sáng cực lớn chiếu xuống, một chiếc trực thăng vũ trang bỗng xuất hiện trên đầu mấy người Lý Thiệu Minh.

Sau đó khi ánh sáng chói lọi chiếu trên con đường xung quanh, ba tên sát thủ biến sắc, lập tức lấy tay che ánh sáng, ngạc nhiên nhìn xung quanh.

Chỉ thấy một chiếc xe địa hình vũ trang và một chiếc xe tải lớn sáu tầng đang chạy về phía bọn chúng. Những chiếc xe đó lập tức vây quanh chúng lại, một binh sĩ Hoa Hạ nhảy xuống xe.

Chẳng mấy chốc, bọn chúng bị một nghìn binh sĩ vây quanh, mấy binh sĩ này cùng lúc giơ khẩu súng trường tự động loại 95 nhắm chuẩn vào ba tên sát thủ và Xương Khô.

“Đại ca, tôi đến cứu anh đây!”, Đại Quân và anh Hổ cũng dẫn theo đàn em chạy đến, họ định rút khẩu súng của mình ra thì thấy một nhóm binh sĩ đứng xung quanh, lập tức bỏ súng xuống.

Trong đám người, Hàn Uy Phong quân phục thẳng thớm, mỗi vai mang ba ngôi sao tướng lớn đi cùng với Liễu Bân.

Thấy bốn tên sát thủ vừa rồi còn ngạo nghễ, vẻ mặt hiền từ của Hàn Uy Phong lập tức trở nên nghiêm túc.

“Hạ gục bốn tên nước ngoài này đi!”

Đây là địa bàn của Hoa Hạ, sao có thể để bốn tên sát thủ hống hách ở đây như vậy được?

Thấy bản thân bị quân đội Hoa Hạ bao vây, sắc mặt bốn sát thủ lập tức thay đổi…