"Lý Thiệu Minh, hôm nay chắc chắn anh phải chết”, tiếng nổ dữ dội vang lên, một gã thanh niên kéo một cô gái trẻ lạnh lùng và dẫn theo vô số người lao tới đầu tàu.
"Ha ha, cho dù chết, tôi cũng sẽ không chết trong tay các người”, người thanh niên khắp người bê bết máu, lao mình xuống biển.
"Hắn chạy rồi", có người hét lớn, vô số lính đánh thuê tay cầm súng tiểu liên điên cuồng bắn xuống biển.
"Đội trưởng Hàn Sương, Lý Thiệu Minh chạy mất rồi”, một ông già đi đến gần gã thanh niên cầm đầu, sắc mặt khó coi khẽ nói.
"Yên tâm đi, Lý Thiệu Minh không chạy thoát được đâu. Hắn là một trong bốn đội trưởng của nhóm lính đánh thuê, là cao thủ hàng đầu thế giới, dưới trướng hắn có hơn ba mươi nghìn người, nhưng hắn chỉ là một con vịt trên cạn, cho dù hắn thông minh hơn người, tuy nhiên lại không biết bơi. Tôi biết được điểm yếu này của hắn nên mới đưa các người đến vây bắt hắn ở trên biển. Trước mặt là ranh giới vùng biển của Hoa Hạ, không nên phát sinh mâu thuẫn với lính hải quân của Hoa Hạ, chúng ta đi”, ánh mắt gã thanh niên lạnh lùng kiêu ngạo, quay người rời đi trong bộ đồ Đại tướng phẳng phiu...
...
Năm ngày sau, một thành phố ở vùng duyên hải phía Bắc, Hoa Hạ.
Lý Thiệu Minh chưa chết.
Lúc này, anh ngơ ngác ngồi ở trên giường bệnh, đối mặt với một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục cảnh sát suốt nửa giờ đồng hồ.
"Giỏi lắm, còn biết bỏ nhà ra đi”, cô gái xinh đẹp cười khẩy, ngồi vắt chéo đôi chân thon dài, đôi vớ màu đen mỏng ôm sát hai chân thẳng tắp của cô, hờ hững theo ánh sáng tạo nên hình ảnh mê người. Bộ trang phục cảnh sát không che giấu nổi vóc dáng tuyệt đẹp của cô. Cô nhìn Lý Phong với ánh mắt khinh bỉ giễu cợt.
"Cô nhận nhầm người rồi”. Lý Thiệu Minh nín thở.
Trong phòng bệnh, nồng nặc hương thơm cơ thể của cô gái mặc đồng phục cảnh sát xinh đẹp.
"Ồ? Tôi nhận lầm người sao?", cô gái xinh đẹp mỉm cười, ánh mắt nhìn Lý Phong càng lộ rõ vẻ khinh thường, cao ngạo xa cách: "Vậy thì xin hỏi chồng yêu của tôi, anh họ Lý, tên là Lý Phong đúng không?"
"Đúng là tôi họ Lý thật, nhưng không phải tên là Lý Phong, tên tôi là Lý Thiệu Minh”, Lý Thiệu Minh nói.
"Ồ, xem ra tôi nhận lầm người rồi”, cô gái xinh đẹp khẽ cười rồi nhìn cô con gái bên cạnh.
Cô bé khoảng tầm năm tuổi, dáng vẻ non nớt nhưng có một đôi mắt thông minh khác thường, cô bé mặc bộ váy màu trắng với một đôi vớ trắng lên tới bắp chân, dưới chân đi một đôi giày da màu đen, trông tinh nghịch lanh lợi.
Ngay lập tức, cô bé và cô gái xinh đẹp mặc đồng phục cảnh sát đều bật cười, trong tiếng cười đầy ý đùa cợt.
"Thông minh lắm, còn đổi cả tên mình”, cô gái xinh đẹp nói.
Lý Thiệu Minh sững sờ khi nghe cô gái xinh đẹp nói vậy.
"Cái này là của anh đúng không?", ngón tay thon dài trắng như tuyết của cô gái cầm lên một quyển hộ chiếu quốc tế rồi mỉm cười.
"Ừ, là của tôi”, Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu.
"Lá gan cũng không nhỏ nhỉ, còn tạo ra sổ hộ chiếu giả cho mình nữa, trên đó còn có con dấu của hơn hai mươi quốc gia. Anh thật sự đã từng đến hai mươi quốc gia rồi sao? Cứ coi như tạo cho mình một thân phận khác thì cũng phải ngụy tạo cho giống một chút chứ?", cô gái xinh đẹp vung tay ném hộ chiếu vào thùng rác.
"Cô lại dám ném của tôi...”, Lý Thiệu Minh hít sâu một hơi.
"Cái này cũng là của anh à?", cô gái xinh đẹp lại cầm lên một tấm thẻ màu đen.
"Đúng vậy”. Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu.
"Lượm được tấm thẻ đen của người giàu có nào đó, liền tưởng rằng mình cũng là người có tiền sao? Sao hả? Muốn cầm tấm thẻ đen này đi mua trực thăng à?", cô gái xinh đẹp nhếch môi cười.
"Không được sao?", Lý Thiệu Minh hỏi.
"Ha ha”, cô gái xinh đẹp buông lỏng ngón tay, tấm thẻ màu đen lại rơi vào thùng rác.
"Này, cô gái xinh đẹp, cô hơi quá đáng rồi đấy”, Lý Thiệu Minh tức giận.
Lý Thiệu Minh là một trong bốn đội trưởng của nhóm lính đánh thuê, là cao thủ hàng đầu thế giới, dưới trướng có tới ba mươi nghìn người. Lần này bị đánh lén ở trên biển, cơ thể bị thương nặng phải nhảy xuống biển để thoát nạn. Vốn tưởng rằng chắc chắn mình sẽ chết, nhưng không ngờ lại được ngư dân cứu lên, đưa đến trước mặt cô gái này. Cô gái xinh đẹp tên là Hiên Tịnh Vũ, vừa hay có một người chồng giống Lý Thiệu Minh y đúc, là một người ở rể, vì giận dữ không chịu nổi cuộc sống ở nhà họ Hiên nên đã bỏ nhà ra đi. Lúc này, Hiên Tịnh Vũ nhận nhầm anh là chồng mình, nên châm chọc chế nhạo anh.
Trên tấm chăn có một quyển nhật ký, bên trong ghi lại tất cả mọi việc có liên quan đến Lý Phong. Mở ra một trang, có viết: “Tôi không chịu nổi nữa, Hiên Tịnh Vũ căn bản không hề coi tôi là chồng của cô ấy, chẳng những không cho tôi đụng vào người, còn suốt ngày bắt nạt và chọc tức tôi, tôi thà rằng trở lại cuộc sống trước kia, tôi đi đây, mãi mãi không trở lại nữa đâu, mãi mãi".
Dù Lý Thiệu Minh có giải thích thế nào, từ đầu đến cuối Hiên Tịnh Vũ vẫn không chịu nghe, cô cho rằng anh là người chồng vô dụng suốt ngày tranh cãi với cô.
Lý Thiệu Minh thật sự, là một người nắm trong tay binh quyền, có thể hô mưa gọi gió trên thế giới, đứng trên hàng chục nghìn người, trong tấm thẻ ngân hàng màu đen có số dư khiến người khác kinh ngạc, binh đoàn của anh có tới ba chiếc máy bay chiến đấu và mười chiếc máy bay trực thăng vũ trang.
"Còn dám giả mạo Thiếu tướng, tự phong cho mình quân hàm Thiếu tướng và một đống huy chương, anh cũng có tư cách mặc bộ đồ Đại tướng này sao?", Hiên Tịnh Vũ lại ném thẳng bộ đồ Đại tướng của Lý Thiệu Minh vào thùng rác.
Ngay lập tức, có nhân viên dọn vệ sinh mang túi rác đi.
Lý Thiệu Minh sắp khóc tới nơi: "Này cô gái, tôi thật không phải là chồng của cô, tôi tên là Lý Thiệu Minh".
"Khốn kiếp, bởi vì anh bỏ nhà đi nên bố tôi giận đến mức phải vào viện điều trị, anh còn không chịu thừa nhận mình là Lý Phong? Tôi thừa nhận, tôi không thích anh, nếu không phải bố tôi và bố anh là bạn thân tình, bố anh hi sinh trong lúc thực hiện nhiệm vụ, anh và mẹ của anh không có ai chăm sóc, thì tôi sẽ không gả cho anh. Nhưng bố tôi thì sao? Ông ấy đối xử với anh không tốt à? Trên thế giới này ông ấy là người đối xử tốt nhất với anh, anh là thằng hèn nhát thô lỗ thì đã đành, thậm chí ngay cả lương tâm cũng đã bị chó ăn mất. Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh muốn bố tôi tức chết mới cam lòng phải không?"
Hiên Tịnh Vũ đột nhiên túm cổ áo Lý Thiệu Minh, đôi mắt xinh đẹp nhanh chóng ửng đỏ.
"Cô...”, Lý Thiệu Minh chỉ cảm thấy vô cùng bối rối.
Liếc mắt nhìn quyển nhật ký trước mặt, trong đầu nghĩ rằng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Tỉnh dậy bản thân biến thành thằng ở rể, có thêm một cô vợ xinh đẹp và một cô con gái xinh xắn, tên khốn nạn Lý Phong trước kia phạm phải sai lầm giờ bắt anh gánh chịu.
Không được, anh không thể gánh chịu những thứ này.
"Mẹ, mẹ đừng nóng giận với chú ấy như vậy, nếu chú ấy lại bỏ đi thì chắc chắn ông sẽ rất tức giận”, bé gái đột nhiên kéo nhẹ vạt áo của Hiên Tịnh Vũ.
Nghe cô bé nói vậy, Hiên Tịnh Vũ hơi cau mày.
Lý Thiệu Minh không thể không thừa nhận, Hiên Tịnh Vũ đúng là một cô gái xinh đẹp, hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp cực phẩm. Cô ấy có nước da trắng như tuyết, ngũ quan hài hòa, vóc dáng thanh mảnh, một đôi mắt to sáng ngời, cơ thể toát ra một loại khí chất khó miêu tả. Đột nhiên cô nhìn anh với ánh mắt chăm chú cân nhắc, rồi kéo anh đứng bật dậy lôi thẳng vào nhà vệ sinh của phòng bệnh.
Cánh cửa phát ra âm thanh "két két" khi bị Hiên Tịnh Vũ đóng kín lại, không gian sạch sẽ bên trong đều là mùi thơm cơ thể tỏa ra từ Hiên Tịnh Vũ. Đứng cùng Hiên Tịnh Vũ trong phòng vệ sinh vỏn vẹn chưa đến năm mét vuông, Lý Thiệu Minh chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, bỗng chốc căng thẳng một cách khó hiểu: “Cô muốn làm gì?"
"Sờ đi”, đôi mắt Hiên Tịnh Vũ rực sáng, chăm chú quan sát ánh mắt phức tạp của Lý Thiệu Minh.
"Cái gì?", Lý Thiệu Minh giật mình kinh ngạc.
"Ha ha, đừng tưởng rằng tôi không biết anh nghĩ gì, nhật ký của anh đã viết rõ mọi thứ kia kìa. Hơn nữa lúc chúng ta ở cùng nhau, anh đã nhiều lần đề cập đến yêu cầu đó. Không phải anh muốn sờ soạng lợi dụng tôi sao? Được thôi, tôi cho anh thỏa mãn. Nhưng sau khi anh sờ mó chiếm được lợi từ tôi, anh không được phép bỏ nhà đi nữa. Sờ đi, anh muốn tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó. Dù sao chúng ta cũng đã kết hôn, tôi là vợ của anh”.
Hiên Tịnh Vũ bất lực, cô khẽ nhắm đôi mắt ửng đỏ, tỏ vẻ rất uất ức, cao ngạo ngẩn chiếc cổ trắng nõn, bộ dạng cam chịu số phận.
Đây là...
Nhìn bộ đồng phục cảnh sát căng phồng của Hiên Tịnh Vũ, Lý Thiệu Minh thầm cảm thấy kỳ cục.