Cô Vợ Câm Và Tổng Tài Sủng Vợ

Chương 71: 71: Đọc Trộm Nhật Ký





Hoắc Liên Hàn càng nhìn chị gái của mình càng mỉm cười, cười vì chuyện khi nãy lỡ cho anh nghe thấy tiếng rên.

“Vy Vy, con bé đâu rồi con?" Ông Hoắc vội hỏi con dâu mình.

Mới chưa thấy mặt nhau một tiếng mà bố mẹ đã hỏi như vậy rồi, chắc sau này mà cãi nhau chắc chắn là bênh con dâu rồi.

“Vợ con mệt nên ngủ trên phòng rồi!" Hoắc Yến Anh vội trả lời rồi cũng ngồi xuống uống trà.

Đợi bố mẹ đi về phòng Hoắc Liên Hàn liền nhìn chị gái vô dại.

Cảm thấy ánh nhìn có khác thường Hoắc Yến Anh cũng nhìn lại.

Đã lâu hai chị em mới có dịp ngồi cùng nhau mà nhìn chằm chằm vào đối phương như vậy.

Hoắc Liên Hàn cũng đã lâu chưa xem xét lại chị của mình, nên đã đưa ánh mắt quét một lượt.

“Mày đừng chị mày như vậy?" Hoắc Yến Anh vội đẩy gương mặt anh ra.

“Nhìn tổng quát lại một lượt em thấy rằng có gì đó rất là bất ổn!" Anh dang hai tay ra dựa vào ghế sofa.


“Điều gì?"
“Nói ra sợ chị buồn, nhưng mà em thấy chị nên là người ở dưới hơn là trên!"
“Mày đúng là hết cái nói!" Hoắc Yến Anh ngao ngán bởi thằng em này.

“Em thấy chị ngực bự, body chuẩn vậy mà nằm trên một người hai mặt lưng đúng là phục chị sát đất!"
Câu anh vừa nói ra chưa chín được hai giây đã bị một cái cốc đầu đau đến từ Hoắc Yến Anh.

“Lâu nay chị chưa cốc đầu mày là mày không yên thân hả?"
Cái cốc đầu này là cái cốc đầu tiên từ khi Hoắc Yến Anh về nước, còn lúc nhỏ anh thường xuyên bị cốc đầu bởi cái tỉnh hể cái là nói.

“Nói vậy thôi, ai biết gì đâu có ai nghe cái tiếng khi nãy đâu!" Anh vừa nói vừa ung dung đi lên lầu.

Hoắc Yến Anh hận không thể vật đứa của mình xuống mà đánh như lúc nhỏ.

Hoắc Liên Hàn vui vẻ ở với người thân vậy thôi còn người ở bên ngoài chắc là chỉ nhìn ánh mắt anh là biết được tâm trạng của anh mà tránh.

____________
Hôm nay anh đang chờ cô tắm xong để đi ngủ thì lại nhớ đến những chuyện trước kia, nhớ đến chuyện cô giận anh chỉ vì anh chê bánh ngọt, rồi lần cô ngày đầu tiên đến làm đã bị anh bắt bj! càng nghĩ anh càng cười như thằng điên vậy.

Anh lại tìm thứ gì đó trong tủ, cũng không biết là anh đang tìm gì nhưng anh lại tò mò bởi hộp tủ bị khoá, anh nhanh tìm chìa khóa rồi mở, bên trong chỉ có một quyển sổ tay đã cũ, anh tò mò nên đã lôi nó ra xem.

Hoắc Liên Hàn lục lại suy nghĩ hình như đã nhìn thấy quyển sổ tay này ở đâu đó, là quyển nhật ký mà cô hay ghi trước kia, bởi trước anh có chọc làm cô giận anh thấy cô ghi gì đó vì là quyển nhật ký riêng nên anh không để ý mấy.

Nhưng đó là trước kia, còn bây giờ anh lại rất muốn đọc xem từ trước tới giờ cô đã ghi gì vào.

Hoắc Liên Hàn đang tính mở ra nghe tiếng nước dừng chảy anh vội quá tủ lại còn quyển nhật ký thì để xuống gối của mình chờ thời cơ đọc.

“Chúng ta mau ngủ đi, anh buồn ngủ quá rồi!"
Triệu An Ninh nằm xuống bên anh rồi chìm vào giấc ngủ.

Hoắc Liên Hàn cứ thế ngủ say nhưng lại giật mình nhìn đồng hồ là bốn giờ sáng, anh vội di chuyển xuống giường nhẹ nhàng và lấy quyển nhật ký dưới gối rồi sang phòng sách để đọc.

Anh ngồi xuống mở quyển nhật ký đã cũ ra, trang đầu tiên anh bị sốc bởi hai hàng chữ ngắn gọn “ Hôm nay tôi lại bị đánh, rất đau và tôi đã khóc!"
Anh tiếp tục lật từng trang tiếp theo, nội dung cũng y như vậy, ngày nào cũng là dòng chữ đòn roi đến từ bố mẹ, anh càng đọc càng thấy tim đau nhói, không ngờ cô lại phải chịu nhiều áp bức đến như vậy.

Anh dở thật nhanh để qua những trang giấy đau lòng đó, trang tiếp theo đập vào mắt anh là trang giấy bị viết kín “ Hôm nay tôi được một anh chàng cứu và tôi cũng đã đồng ý kết hôn với anh, anh cũng rất tốt với tôi, lúc đầu tôi cảm thấy anh ấy rất lạnh lùng tôi cũng không có cảm giác, nhưng sau khi tiếp xúc một thời gian tôi thấy anh ấy rất đáng tin cậy tôi cũng đã có tình cảm với anh ấy!"

Đọc dòng nhật ký anh liền cảm thấy ấm áp trong lòng, anh tiếp tục lật những trang tiếp theo, từng trang ghi về sự trải nghiệm của hai người và những gì buồn bã hay vui cô đều ghi ra.

Đến tờ giấy cuối Triệu An Ninh chỉ ghi một dòng “Tôi muốn được làm một đám cưới trọn vẹn với anh ấy!"
Hoắc Liên Hàn gấp quyển nhật ký lại anh dựa lưng vào ghế suy nghĩ lại câu cuối cùng cô viết.

Cũng phải từ khi quen nhau cho đến khi hai người ký giấy kết hôn không quá hai ngày, không giống những đôi vợ chồng khác, anh lúc đó chỉ nghĩ rằng bảo cô ký giấy để giữ cô bên cạnh nên không nghĩ đến việc làm đám cưới, lúc này nghĩ đến làm đám cưới thì có muộn không?
Sáng hôm sau anh hẹn gặp Bạch Huyền Y tại quán cafe, anh muốn hỏi xem có nên làm một đám cưới không?
Hoắc Liên Hàn nhìn ra cửa sổ nhà hàng ngắm nhìn những đôi tình nhân sáng sớm cùng đưa nhau đi dùng bữa sáng cùng nhau hẹn hò, anh với cô trước giờ chưa đi hẹn hò với nhau bao giờ.

“Sao thế anh bạn, mới sáng sớm đã gọi tôi ra đây rồi?" Bạch Huyền Y kéo ghế ngồi xuống.

“Cậu nghĩ sao về việc bây giờ tôi làm đám cưới!" Hoắc Liên Hàn chống cằm nói.

“Làm đám cưới là chuyện rất dễ, huống hồ hai người đã lấy nhau được mấy năm rồi.

Mà sao cậu lại hỏi vậy?" Bạch Huyền Y đưa menu lại cho nhân viên.

“Ninh Ninh, em ấy muốn làm đám cưới như bao phụ nữ khác!"
“Bây giờ cậu mới suy nghĩ, đời phụ nữ 20 năm là công chúa, một ngày là hoàng hậu, vợ cậu trước kia đã bị ngược đãi rất nhiều nên rất muốn có một ngày gì đó để hạnh phúc như bao người phụ nữ khác thôi!"
“ Nhưng mà bây giờ Ninh Ninh đang mang thai mặc váy cưới sẽ không được đẹp!"
Thì ra đây là lý do mà anh trằn trọc không biết phải làm sao.

“Vậy thì chờ khi sinh xong cậu cầu hôn Ninh Ninh rồi hai người làm đám cưới!"
“Ờ ha, có thế mà tôi không nghĩ ra!"
Luyên thuyên một hồi Hoắc Liên Hàn cũng trở lại cty, anh lên mạng tra cứu một hồi về cách cầu hôn nhưng vẫn không có cách cầu hôn nào mà anh ưng ý cả.


“Hoắc tổng! Hoắc tổng!"
Thư ký Lâm gõ cửa mãi không thấy Hoắc tổng trả lời nên đã đi vào, Lâm Chí Nhất gọi mãi vẫn không nhận được sự lên tiếng nên đã tiến đến nhìn vào màn hình xem là Hoắc tổng đang làm gì mà chú tâm đến như vậy.

Không nhìn thì không biết nhìn vào lại tá hoả.

“Hoắc tổng, anh định cầu hôn Hoắc phu nhân sao?" Lâm Chí Nhất ghé gần đến nói.

Hoắc Liên Hàn đang chăm chú thì bị giật mình: “Cậu đang làm cái quái gì vậy? Làm hồn tôi bay luôn rồi nè!"
“Xin lỗi Hoắc tổng, tại tôi gọi anh mãi mà anh không lên tiếng nên mới đi lại xem!"
“Cậu nghĩ xem tôi nên cầu hôn Ninh Ninh như thế nào?" Hoắc Liên Hàn xoay ghế.

“Tôi cũng chưa cầu hôn bao giờ nên cũng không rõ, nhưng mà theo tôi nghĩ Hoắc tổng nên cầu hôn phu nhân đừng quá phô trương, cầu hôn ở bãi biển dưới những ngọn nến và bóng bay là lãng mạn nhất!" Lâm Chí Nhất vừa nghĩ vừa xuýt xoa
“Thế mà cậu bảo không biết!"
“Tại tôi hay xem phim tình cảm với lại phu nhân theo tôi thấy là không thích lộng lẫy cho lắm!"
Lâm Chí Nhất cười rồi để tài liệu xuống bàn rồi quay ra bên ngoài.

Hoắc Liên Hàn liên tục xoay ghế ngồi để suy nghĩ.

Ý tưởng của thư ký Lâm cũng không tồi, Ninh Ninh là một người thích đơn giản chắc hẳn là sẽ rất thích!.