Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 920




Chương 920

“Gọi lại.” Lúc này Nguyễn Hạo Thần đã tức đến mức nghiến răng, cô được lắm, giờ đến cả điện thoại của thư ký Lư cũng không nghe.

Cô đang quyết tâm trốn tránh anh!

Thư ký Lưu lại bấm số Tô Khiết, tiếp tục gọi.

Tô Khiết thấy thư ký Lưu gọi lại, cô suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nghe máy. Có điều, cô cũng chẳng vội lên tiếng, cô nghĩ, nếu là Nguyễn Hạo Thần gọi, cô sẽ cúp luôn.

Nguyễn Hạo Thần bây giờ đúng là càng ngày càng vô lý!

“Mợ chủ, cô có thể tới đây một lúc không?” Trong điện thoại vang lên giọng nói của thư ký Lưu.

“Thư ký Lưu, có chuyện gì không?” Tô Khiết hơi nhíu mày, thư ký Lưu tìm cô có chuyện gì? Còn muốn cô qua đó?

“Bản thỏa thuận hồi trước của mợ chủ có chút vấn đề, hôm nay luật sư Minh có đến tìm tôi, cho nên có thể làm phiền mợ chủ qua đây một chuyến không?” Thư ký Lưu ăn nói vô cùng khách khí, lại có vài phần nghiêm túc.

“Vấn đề gì?” Tô Khiết hơi ngẩn ra, bản thỏa thuận chỉ viết có hai điều thì có vấn đề gì được chứ?

“Vấn đề hơi nghiêm trọng, luật sư Minh nói hôm nay sẽ phải đưa lên toà án, nói là phải khởi tố, tôi cũng đã ngăn cản nên muốn hỏi qua mợ chủ một câu.” Giọng nói của thư ký Lưu càng nghiêm trọng hơn.

“Khởi tố?” Ánh mắt Tô Khiết thoáng lóe lên, bản thỏa thuận giữa cô với Nguyễn Hạo Thần thì có gì mà khởi tố?

“Thư ký Lưu, anh đang nói đùa đấy à? Có lẽ hẳn là tôi nên hỏi Ngài Nguyễn lại định giở trò gì?” Tô Khiết cảm thấy đây nhất định là trò quỷ của Nguyễn Hạo Thần, không biết anh ta lại muốn làm gì nữa?

“Mợ chủ, tôi không nói đùa, bản thỏa thuận của hai người thực sự có vấn đề, mấy dòng đầu trên bản thỏa thuận cơ bản đã biến mất, chỉ còn lại mấy chữ, mà mấy dòng này đã cấu thành tội tiết lộ cơ mật nghiêm trọng, nếu khởi tố, lập án, mợ chủ có thể sẽ phải ngồi tù.”

Tô Khiết sửng sốt, chớp mắt mấy cái, chuyện gì thế này?

Chữ trên bản thỏa thuận tự biến mất là có ý gì?

Mấy dòng còn lại lại biến thành tiết lộ cơ mật là thế nào?

Tô Khiết nhớ lại lúc đó khi viết bản thỏa thuận mới thì Nguyễn Hạo Thần có uống rượu, hôn cô, lúc đó cô mơ mơ màng màng.

Anh ta đã làm gì lúc đó?

“Mợ chủ, nếu cô không tin, tôi chụp ảnh gửi cô nhé, cô xem qua xem.” Thư ký Lưu lại nói thêm một câu, chẳng chờ Tô Khiết trả lời, anh ta đã chụp ảnh gửi cho cô.

Tô Khiết mở ảnh chụp, trong hình chỉ có một tờ giấy, cô nhận ra đó chính là tờ giấy bọn họ từng viết bản thỏa thuận hồi trước, bên dưới còn có chữ kí của cô.

Nhưng chữ ký của Nguyễn Hạo Thần đã biến mất, hơn nữa đúng như thư ký Lưu nói, phần chữ phía trên cơ bản đều đã biến mất, chỉ còn lại mấy dòng, Tô Khiết đọc lại một lượt, sau đó cô mở tròn mắt hết cỡ, hiển nhiên, vừa nãy thư ký Lưu đã nói rất cô đọng, chỉ với nội dung này thôi đủ để cô ngồi tù cả đời.

“Mợ chủ, luật sư Minh nói, nếu hôm nay việc này không được giải quyết, ngày mai sẽ trình lên tòa án.” Đúng lúc này, giọng nói của thư ký Lưu lại vang lên.

“Anh ở đâu?” Tô Khiết hít một hơi, cô biết chuyện này có vấn đề, cô cũng biết có thể là do Nguyễn Hạo Thần giở trò quỷ, nhưng có thứ này, cô không thể không để ý đến.

Thư ký Lưu nhanh chóng báo địa chỉ.

“Được, tôi tới ngay.” Tô Khiết biết chỗ đó là một nhà hàng rất nổi tiếng, quy mô rất lớn và trang trọng. Tâm lý Tô Khiết cũng thoáng thả lỏng đôi chút, cô chỉ sợ thư ký Lưu hẹn cô đến khách sạn hay những chỗ tương tự.